Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Là Quá Dễ
Unknown
Chương 22: Thời gian dài bỏ ngỏ đứa con tinh thần
Giang Huyền Minh cầm lấy quyển công pháp trong cái rương đưa lên đưa đến trước mặt
'Tiểu Mộng con biết cái này là cái gì phải không?'
'Vâng ạ, công pháp tu luyện của phụ thân'
'Con cũng đủ 18 tuổi rồi cầm lấy nó đi' Nói rồi ông đưa nó cho Tiểu Mộng
Cô cầm lấy ánh mắt lộ rõ sự nghiêm túc và chờ mong.
Cứ như thể cô đã gát đi được nỗi buồn sau những cử chỉ của Khải Trạch đối với cô.
``Con sẽ nghiêm túc tu luyện``Giang Tiểu Mộng thầm nghĩ trong đầu.
Giang Huyền Minh nhìn bóng lưng con gái bước vào trong phòng mà khẽ lắc đầu.
Đứa con gái nhỏ bé ngày nào đã trở thành một cô nương xinh đjep mạnh mẽ và nó cũng dần thoát khỏi vòng tay của người phụ thân này.
Tiết thay ông chả chỉ dạy được gì cho con bé cả.
Cô ngồi xếp bằng xuống trong tay nắm chặt quyển sách mà Giang Huyền Minh đưa cho cô.
'Linh Tâm Quyết' Cô đọc tên quyển công pháp.
Giang Tiểu Mộng tiếp theo đó chăm chú lật từng trang từng trang.
Sau một lúc khi cảm thấy mình gần như đã nắm giữ được toàn bộ nội dung công pháp cô đinh thần lại.
Hai mắt nhắm chặt, cô hít một hơi sâu trước khi kết nối toàn bộ tri thức vừa rồi.
Có lẽ là do tài năng nên Tiểu Mộng mất khoảng thời gian không quá dài để cho cảm nhận được linh khí xung quanh cô.
Thông qua công pháp cô dẫn nó vào cơ thể mình. Lúc này bỗng chùm sáng màu tím trong não cô xuất hiện làm cả căn phòng đều bị biến đổi bởi ánh sáng đó.
Ánh sáng ấy bắt nguồn từ quyển công pháp mà Khải Trạch đưa vào cơ thể cô Thái Hư Mộng Cảnh.
Tiểu Mộng bắt đầu cảm nhận cơ thể mình như đang rơi vào một chiều không gian khác vì quá bất ngờ xen lẫn tí lo sợ cô mở mắt.
Đập vào mắt cô là một khoảng không gian tối đen rồi sau đó có một chùm sáng le lói xuất hiện. Nó giống như một ngôi sao sáng ở giữa bầu trời đêm.
Chưa kết thúc ở đó linh khí mà cô hấp thụ cũng từ từ bay xung quanh chùm sáng ấy rồi chúng hòa vào làm một.
Tiểu Mộng ngắm nhìn cảnh tượng cũng không biết là gì nhưng cô cảm nhận rõ ràng có một sức mạnh đang chảy trong cơ thể cô.
'Đây là cảm giác tu luyện thành công trong sách viết sao?' Tiểu Mộng vui mừng.
Cô tiếp tục tu luyện, Tiểu Mộng ngồi trong không gian rất lâu cho đến khi chùm sáng thứ hai dần dần xuất hiện thế là Tiểu Mộng kết thúc buổi ltu luyện của mình vì cô cảm giác cơ thể mình vô cùng mệt mỏi.
Mở mắt ra căn phòng nhỏ của cô đều bị dát lên một màu tím từ cái bàn cái ghế cho đến cả cái giường ngủ, màu tím từ tóc cô nàng đã trở nên trùng hẳn với căn phòng này.
'Ôi không phòng của mình' Tiểu Mộng tiếc nuối khi thấy căn phòng đẹp đẽ của mình bị biến thành như thế.
Tiểu Mộng quá mệt mỏi nên cũng ngả lưng tạm xuống cái giường của mình.
Lúc này Giang Huyền Minh vẫn không nhận ra tình hình của con gái mình ra sao.
Ông bàn về việc mình giao công pháp cho phu nhân mình xong cả hai cũng đi nghỉ ngơi sớm nên ông chả thể nào nhận ra việc linh khí xung quanh Giang Gia đanng tập trung mạnh mẽ và hướng về phòng của Tiểu Mộng.
Vài ngày sau khi Khải trạch được thả ra, lòng dân trong thành cũng dần dịu lại, mọi thứ cũng trở về bình thường ngoại trừ một nơi.
'Gầm' Tiếng đập bàn vang vội cả phòng khám của Khúc Trí Không. Khuân mặt ông ta hung tợn hơn hẳn.
Dĩ nhiên là ông ta chẳng vui vẻ gì khi biết được kẻ mà mình rắp tâm hãm hại lại có thể được xóa tội như thế.
'Tên thành chủ này không giống như lời đồn rồi chả có tý công chính gì ở đây hết'
'Còn lũ dân đen kia cứ thích b·ạo đ·ộng đập phá làm quán tao không làm ăn được mấy ngày nay rồi'
'Sư phụ hạ hỏa đi ít nhất thì tên kia cũng không thể mở phòng khám được nữa chả còn ai cạnh tranh với chúng ta ở cai thành này'tên đệ tử rót đầy ly trà rồi đưa tới tay của Khúc Trí Không.
'Tao mong là như vậy đi' Thật ra sự tức giận của ông ta còn đến một phần là nội dung bức thư kia nữa.
'Bán thuốc đi'Một tiếng nói từ bên ngoài phát vào
'Sư phụ cứ nghỉ ngơi đi ạ còn ra ngoài tiếp khách đây'tên đệ tử nói xong quay người bước ra chỗ quầy.
Trong phòng nghỉ Khúc Trí Không tay vẫn còn run rẩy cầm lên cái lọ thuốc mà ông ta nhận được từ vị kia.
'Không còn thời gian nữa sao'
'Chạy trời không khỏi nắng trốn đến nơi này nhưng không thể thoát khỏi số phận làm tốt thí cho kẻ khác'Khúc Trí Không ngả người ra sau chiếc ghế gỗ ánh mắt thất thần, nỗi lo lắng hiện rõ trong mắt ông.
Thứ ông lo không phải là cái mạng già của lão mà là cậu đệ tử kia ông xem hắn như con ruột mình nhưng vẫn kia kịp truyền thụ mọi kinh nghiệm của mình cho hắn.
'Thời gian của tao không còn dài nửa rồi và cả bọn mày cũng vậy' Khúc Trí Minh lên tiếng sau khi mở nắp lọ thuốc mùi nó nồng đặc đến nỗi cả một con ruồi bay ngang cũng có thể ngã ngửa mà c·hết.
'Chúc bọn mày vui vẻ mà uống nước'
Tác: Hoàn thành việc cá nhân comeback thuiiiiiii