Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Thảm họa chỉ mới bắt đầu

Chương 23: Thảm họa chỉ mới bắt đầu


Trong một khu vườn có một cặp mẹ con, người mẹ đang thu hoạch dưa hấu để mai đem đi bán còn đứa con thì ngồi nghịch cát.

'Mẹ ơi con khát nước' Thằng bé phủi mông đứng dậy rồi chạy đến chỗ mẹ, nó nắm lấy một bên áo kéo nhẹ.

Bà mẹ đang mệt mỏi vì công việc rồi lại bị quấy rầy nên đâm ra hơi bực mình.

'Bỏ áo mẹ ra tự đi ra suối mà uống nước cứ kè kè theo hoài' Bà lớn tiếng mắng.

Thằng bé nghe vậy cụp mặt xuống dạ một tiếng rồi nhanh chân chạy đi ra khỏi vườn.

Còn bà mẹ vẫn tiếp tục việc làm của mình.

Con suối đầu làng hầu như là ai cũng ra lấy nước về sinh hoạt.

Và thằng bé cũng vậy vô cùng quen thuộc với nơi này.

Đứng trước con suối thằng bé khum người xuống, nó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình dưới làn nước xanh, rồi nó uống một ngụm nước nhưng con khát không thể dùng lại nó cứ uống cứ uống, càng uống càng khát cho đến khi bụng nó phình to ra và ngất luôn tại đấy.

Bà mẹ thấy con mình quay lại quá lâu nên bà cũng đâm ra lo lắng đành bỏ ngang công việc đi tìm thằng bé.

'Trường Hào con đâu rồi' Bà mẹ gọi lớn tiếng không thấy nó đáp lại.

Bà đi dọc theo con suối một tí thì thấy thằng bé nằm ỳ ở đó.

Hốt hoảng bà mẹ nhanh chóng chạy, nhìn thấy cái bụng của nó bà càng lo sợ hơn .

Không thể gọi thằng bé dậy bà đành cõng nó lên để đi tìm người cứu chữa.

'Con đừng lo mẹ sẽ đưa con vào Lạc Nguyệt thành tìm y sư'.

Trùng hợp thay con suối này cũng chảy đến Lạc Nguyệt thành.

Bà mẹ đi vào Lạc Nguyệt thành, cái đầu tiên bà cảm thấy là nỗi sợ.

Cả thành nơi mà buổi sáng luôn nhộp nhịp bởi các sạp hàng mà giờ thì lại tan hoang.

Những sạp hàng vắng tanh, âm thanh trò chuyện bị thay thế bằng âm thanh ai oán.

'Làm ơn cứu chồng tôi'

'Mẹ ơi dậy đi mẹ ơi huhu'

'Trời ơi sao mọi chuyện lại thành thế này'

'Thành này xong rồi xong rồi'

'Làm ơn cứu tôi'

'Khát nước quá làm ơn cho tôi nước'

'Con ơi đừng uống nữa đừng uống nữa'

Bà mẹ cảm thấy dường như cả thế giới đã quay lưng với cả bà và con trai.

'Con à không sao mẹ sẽ đi tìm cách cứu con' Bước chân bà nhanh hơn rất nhiều mặc kể cả khi bà đang cõng một người trên lưng có lẽ tình mẫu tử đã tiếp sức mạnh cho bà.

Bóng hình người phụ nữ bước nhanh con phố dài hoang nát, kế bên bước chân bà là một người đàn ông đang nằm sắp với bụng phình to đang cố uống một ngụm nước rỉ ra từ thùng.

Thảm họa chỉ mới bắt đầu.

Ngồi trong phủ thành chủ, Trường Minh tỏ rõ vẻ khó chịu cùng lo lắng.

Hắn biết rõ những gì đang diễn ra ở trong Lạc Nguyệt thành.

'Chỉ với một đêm mà cả thành trở nên như thế này' Trường Minh vẫn chưa thể tin được quay mặt sang Bạch Dương nói.

Bạch Dương cũng lắc đầu.

Đáng lẽ chúng ta cần phải kiểm tra và nâng cấp lại nơi cung cấp nguồn nước vào vài ngài trước nhưng vì chuyện của Khải Trạch nên phải bị hoãn đi.

Đúng vậy toàn bộ nguyên nhân gây ra sự hoảng loạn ở Lạc Nguyệt thành này chính là nguồn nước.

Điều kì lạ là nó chỉ ảnh hưởng đến con người.

'Bạch quân sư nghĩ rằng có phải hay không có người thả độc vào nguồn nước' Trường Minh dò hỏi.

'Ừm khả năng cao là như thế, vì nơi kiểm tra nguồn nước của thành đã bị phá hủy' Bạch Dương trả lời.

'Bây giờ chỉ có thể nhờ Khải Trạch thôi'Bạch Dương nói tiếp

'Huynh ấy đang cứu chữa cho vài người ở bên trong rồi, huynh ấy là chưa có thuốc để chữa trị số lượng lớn nên nhờ tôi đi thu thập thêm mẫu nước để nghiên cứu' Trường Minh trả lời.

'Việc này để tôi, còn quân sư hãy kiếm ra kẻ thủ ác gây ra việc này, hắn cần phải trả giá'

'Tôi đi đây thưa điện hạ' Nói xong Bạch quân sư đứng dậy, xoay người rời đi, con người luôn bình tĩnh với bộ áo trắng ấy cũng ẩn ẩn một tia giận dữ.

Trong phòng chữa bệnh, đây là nơi mà dành cho Khải Trạch ở, phần lớn đồ dùng cá nhân hắn cũng để ở đây.

Trên giường bệnh là một người đàn ông mang một chiếc bụng lớn miệng vẫn còn lẩm nhẩm

'Khát quá, khát nước quá'

Hắn cũng khá đau đầu, hiện tại cách cứu chữa duy nhất là dùng linh khí để ép phần độc từ trong não họ ra mà thôi.

Cơ chế loại bệnh này là khi người uống vào phần nước chứa độc thì phần độc sẽ đi thẳng vào não bộ gây nên tình trạng khát nước liên tục làm họ uống đến khi ngất xỉu, tạm thời ngày đầu phát bệnh là như thế.

``Mình cần thời gian để tìm hiểu rõ về căn bệnh này.`` Khải Trạch thở dài

Trong phòng bây giờ có thêm một cặp mẹ con xuất hiện đó chính là hai mẹ con ở ngoài thành.

'Mong tiên sinh giúp đỡ hai mẹ con tôi' Người mẹ quỳ xuống đất dập đầu.

Bà mẹ luôn có linh cảm khi đến phủ thành chủ thì con của bà sẽ được cứu chữa, có lẽ là thiên ý đang dẫn hướng cho bà.

'Ừm đặt đứa bé tới gần đây' Khải Trạch trả lời.

Khung cảnh chuyển đến phòng làm việc của Khúc lão đầu.

'Sư phụ bệnh dịch lạ quá con không biết cách cứu chữa giờ ngoài cửa đang đứng đầy người rồi ạ mong sư phụ ra giúp đỡ với ạ'

'Ừm tao ra ngay' Khúc lão đầu rời khỏi ghế.

Tình cờ thay lúc ông ta đứng dậy thì làm rơi một cái lọ nhỏ. Cái lọ đã không còn cái nắp đậy nữa và nó lăn vào sâu trong góc phòng.

Tác: Xin lỗi vì sự chậm trễ này.

Chương 23: Thảm họa chỉ mới bắt đầu