Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Rubik Cube
Unknown
CHƯƠNG 1: Truck-kun Khiến Tôi Chuyển Kiếp
Một buổi sáng vẫn như thường ngày, tại đất nước Việt Nam xinh đẹp. Một sinh viên năm ba Đại học Sài Gòn tên Nguyễn Quốc Anh đang ngồi quán cà phê quen thuộc gần trường học và đọc cuốn tiểu thuyết yêu thích của mình.
Nói đến Nguyễn Quốc Anh thì cậu ta ta đích thị là một mọt sách chính hiệu. Cuộc sống của cậu ta chỉ xoay quanh những cuốn tiểu thuyết và việc học hành, một người hướng nội điển hình trong tầng lớp sinh viên tại Việt Nam. Ít bạn bè, mối quan hệ khá khép kín, đi học, đi làm xong thì lại về nhà vùi đầu vào thế giới riêng như tiểu thuyết, truyện tranh, phim truyền hình, điện ảnh…
Lúc trước đã là như thế, sau ba năm d·ịch b·ệnh thì Quốc Anh càng là như thế hơn. Kể đến cũng tội nghiệp, cha mẹ cậu ta không may đã mất trong đợt dịch Covid ở nhà trong khi cậu ta còn đang ở thành phố c·ách l·y, người thân mất, trong khi mình thì không thể về nhà làm đám tang khiến cho Quốc Anh càng trở nên khép kín với thế giới bên ngoài, chỉ dựa vào thế giới giải trí trong sách, trong phim và học tập để vơi đi sự cô đơn. Nhưng qua những năm này mọi chuyện cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Quay lại chuyện chính thì bây giờ cậu ta đang ngồi ở quán cà phê quen thuộc, thưởng thức ly cà phê sáng. Hôm nay cũng không có gì đặc biệt, vẫn là tiếng cười nói râm ran từ những bàn bên cạnh, hòa quyện cùng hương cà phê đậm đà trong không khí. Chẳng có gì khiến cho Quốc Anh thư giãn như lúc này, nhâm nhi ly cà phê và chìm đắm trong thế giới mới lạ trong những trang tiểu thuyết mà cậu ta đang đọc trên điện thoại.
Mà lúc này trước mặt cậu ta chính là chiếc điện thoại với những trang truyện “Đấu Phá Thương Khung” đang mở dở. Nhân vật chính, Tiêu Viêm, lại một lần nữa cuốn hút Quốc Anh vào cuộc phiêu lưu của một thế giới mới lạ và kỳ thú. Đang đến đoạn nữ chính thốt lên: “Tiêu Viêm ca ca, muội ủng hộ huynh” Quốc Anh không thể không bật cười. Đi đến đâu cũng có mỹ nữ đổ ầm ầm, Tiêu Viêm đúng là hình mẫu “main” điển hình, và đến cuối truyện thì không harem cũng là nhiều vợ.
Đang nghĩ nghĩ thì Quốc Anh nhìn sang ly cà phê bên cạnh đã cạn sạch từ bao giờ lẩm bẩm “Hay gọi thêm ly nữa nhỉ?” nhưng rồi cậu ta lại quyết định về trọ ngủ trưa cho khỏe.
Đúng lúc Quốc Anh định cất điện thoại vào túi quần thì một âm thanh xé toạc sự yên bình của quán. Tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía quán cà phê, đúng hơn là lao trực diện về phía cậu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngoại trừ tiếng la hét thì Quốc Anh dường như không nghe thấy gì khác, như một thước phim tua chậm nhưng kinh hoàng. Chỉ kịp nhìn thấy ánh đèn pha chói lóa và tiếng kèn xe kèm theo…
Một tiếng “Ầm!!!” vang lên đinh tai nhức óc. Quốc Anh không cảm nhận được đau đớn, chỉ thấy xung quanh như slow motion, trước khi tất cả chìm vào bóng tối vô tận.
Khi Quốc Anh tỉnh lại, cảm giác như cậu ta đang trôi giữa không gian mênh mông. Không có âm thanh, không có ánh sáng, chỉ có một khoảng không vô định. Rồi một ánh sáng chói lòa xuất hiện, kéo Quốc Anh ra khỏi cơn mê mang, nó như là một lưu tinh, một ngôi sao băng đang lao nhanh tới mang theo một ánh sáng màu xanh lam mỹ lệ nhưng đầy bí ẩn, như thể bên trong đang chứa đựng một điều gì đó ngoài sức tưởng tượng. Sau đó thì cậu ta lại mất ý thức…
“Uwmh…” - cậu ta khẽ rên rỉ, cảm giác đau nhức lan tỏa khắp thân thể. Mí mắt nặng trĩu, cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy một màu trắng xóa. Chuyện gì đã xảy ra? Tai nạn? Đây là bệnh viện sao? - Hàng loạt câu hỏi chạy trong đầu của Quốc Anh lúc này.
Trước khi kịp hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Lâm nhi, con tỉnh rồi sao?!”
Lâm Nhi? Ai vậy? - cậu ta đang cố gắng tập trung nhìn về phía có giọng nói phát ra. Trước mắt hiện ra một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hơi nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại hiện ra vẻ tràn đầy lo lắng. Ông ta trông quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ đã gặp ông ấy ở đâu.
Người đàn ông đỡ Quốc Anh ngồi dậy và ôn tồn hỏi:
“Lâm Nhi, con cảm thấy thế nào? Có nhớ đã xảy ra chuyện gì không?” - Giọng ông ta trầm ấm nhưng lo âu hiện rõ trên nét mặt.
Nhớ? Nhớ gì cơ? Khi Quốc Anh còn đang ngớ ra thì một cơn đau đầu cực độ bỗng nhiên kéo đến, khiến cho cậu ta ôm đầu lăn lộn, bên cạnh là tiếng của người đàn ông lo lắng. Một luồng xa lạ ký ức đang xâm nhập mạnh mẽ vào óc khiến cho cậu ta đau đớn. Sau một lúc thì mọi thứ lại trở lại bình thường. Nhưng cậu ấy vẫn thở hổn hển.
Đấu Khí Đại Lục…Tiêu Gia…Tiêu Viêm…
Không thể nào, Quốc Anh mừng như điên, đây giống như là những gì mà cậu ta thường hay tưởng tượng. Cậu ta đã xuyên không vào chính cuốn tiểu thuyết “Đấu Phá Thương Khung” mà mình yêu thích!
Và điều gây sốc hơn nữa là cậu ta là một tồn tại không có trong nguyên tác, không xuyên vào nhân vật chính Tiêu Viêm mà hiện tại trở thành…em trai ruột của Tiêu Viêm - Tiêu Lâm? Cái tên ấy vang lên trong đầu, kèm theo những mảnh ký ức mới.
“Tiêu…Lâm?” - Cậu ta thều thào, giọng hơi bối rối và không thể tin nổi.
“Đúng vậy, Lâm nhi, con nhớ ra rồi sao? May quá đúng là ông trời phù hộ!” - Người đàn ông trung niên kia thở phào nhẹ nhõm. “Con bị ngã xuống vách đá, may mà có người phát hiện kịp thời.”
Tiêu Lâm quan sát xung quanh căn phòng rộng rãi, đồ đạc bằng gỗ quý tỏa ra mùi hương dịu nhẹ. Bộ y phục lụa mềm mại trên người cậu ta cũng không phải thứ quen thuộc. Tất cả đều toát lên vẻ sang trọng, cổ kính. Đây chính là phòng ngủ của một thiếu gia trong gia tộc sao. Cậu ta chưa kịp tiêu hóa hết sự việc thì giọng nói của người đàn ông ngồi bên cạnh cậu vang lên.
“Lâm nhi…không sao chứ…!!!” – Đây là Tiêu Chiến chính là cha của Tiêu Lâm ở giới này, nhìn thấy cậu sau khi đau đầu lại ngớ người lo lắng hỏi.
Nhìn người cha bất đắc dĩ nãy, thấy trong mắt ông đầy sự lo lắng và quan tâm, không biết tại sao, Tiêu Lâm dù lần đầu tiên thấy ông nhưng cảm giác lại ấm áp đến lạ.
“Dạ có vẻ như nhi tử đã ổn, phụ thân không cần lo đâu.”
Thấy Tiêu Lâm trả lời bình thường và có vẻ không sao, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi Lâm nhi, có vẻ như con vẫn cần nghỉ ngơi thêm, phụ thân đi đây.”
Nói xong thì Tiêu Chiến cũng đi ra khỏi phòng. Là tộc trưởng, ông ta cũng vô cùng bận rộn.
Nhìn Tiêu Chiến đi xa, Tiêu Lâm lúc này vẫn không tỉnh lại được, mọi thứ như mơ vậy, cậu ta phải tát mình vài cái để xem mình có mơ hay không. Nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Tiêu Lâm nhân ra rằng cậu ta thực sự đã xuyên qua một thế giới khác. Một ngày đầu tiên của cuộc đời mới này đã bắt đầu một cách quá đỗi bất ngờ và khó tin.
Tiêu Lâm bây giờ đang đứng trước gương hơi sững sờ nhìn chính mình và sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Cậu ta từng đọc biết bao nhiêu truyện về xuyên không, đồng nhân,… Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ được trãi qua cảm giác như thế. Không chỉ thay đổi về nơi chốn, mà cả cơ thể, danh tính và cuộc sống đều bị thay đổi. Cậu ta hiện tại không còn là Quốc Anh nữa, mà là Tiêu Lâm – em trai của Tiêu Viêm, tứ thiếu gia của Tiêu Gia.
Cảm giác cơ thể này như thuộc về mình lại như không thuộc về mình khiến cho Tiêu Lâm hơi khó hiểu nhưng điều tích cực là có vẻ như là ngoại hình của cậu ta trong gương còn tính là đẹp trai, đôi mắt có thần, gương mặt góc cạnh, pha thêm vẻ hơi bầu bỉnh mà ngây thơ của trẻ con khiến cho Tiêu Lâm rất hài lòng. Nhìn ngoại hình và trong kí ức thì cậu ta biết được mình xuyên qua còn khá sớm so với cốt truyện vì hiện tại cậu ta mới 8 tuổi, còn tiêu Viêm lớn hơn Tiêu Lâm một tuổi là mới 9 tuổi, cách thời gian cốt truyện chính còn khá xa.
Nhìn mình trong gương Tiêu Lâm suy nghĩ, cậu ta hiện tại đang ở thế giới Đấu Phá Thương Khung, một thế giới mạnh được yếu thua, thực lực rất quan trọng, không biết nên làm gì mới có thể sống sót ở thế giới này, bám bắp đùi của nhân vật chính sao. Làm như thế cũng được nhưng Tiêu Lâm lại không muốn làm như thế, bởi vì đã xuyên qua tới nơi này rồi, cậu ta muốn làm nên một phen sự nghiệp.
“Không biết mình có giống như những xuyên việt giả khác có ngón tay vàng hay không ta??” – Tiêu Lâm vừa nghĩ như thế trong lòng vừa nhớ tới thứ ánh sáng màu lam chói lòa đã đưa cậu ta tới nơi này.
Bỗng nhiên không gian xung quanh Tiêu Lâm thay đổi chóng mặt, trong chớp mắt Tiêu Lâm đã thấy mình xuất hiện trong một không gian kỳ bí. Xung quanh một màu tối với các đốm sáng như các vì tinh tú, cậu ta cứ cảm tưởng mình ở trong không gian vũ trụ vậy. Tuy vậy cậu ta lại có thể bước đi bình thường trong cái không gian kì lạ này. Và không cần đi xa, trước mặt cậu ta xuất hiện một thứ làm cậu ta ngỡ ngàng. Một khối lập phương khổng lồ đang trôi nổi trên không trung, nó giống như là khối rubik 3x3 mà tôi thường chơi tại thế giới cũ nhưng mà phiên bản khổng lồ hóa và đang xoay liên tục, phát ra ánh sáng lam nhạt lấp lánh và huyền bí.
“Có chuyện gì xảy? Khối Rubik này là như nào? Đây là đâu?” – Tiêu Lâm tự hỏi trong hoang mang. Cũng không trách được vì ai trãi qua những chuyện này thì không hoang mang mới là chuyện lạ.
Những câu hỏi cứ xuất hiện liên tục trong đầu của Tiêu Lâm, liệu đây có phải là thứ mà đưa cậu đến nơi này, đến Đấu Khí Đại Lục. Vì thứ ánh sáng mà thứ đang xoay tròn liên tục trên kia thật sự giống với thứ ánh sáng mà cậu ta thấy trong lúc mê mang.