Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 106: Sơ nhập chiến trường.
Uỵch.
Uỵch..
Lỗ hỏng từ bên trên làm Trương Dạ rơi xuống đầu tiên làm đệm cho Hoài Thu nằm đè lên.
"Sư tỷ.. ta nghĩ.. ngươi cần chăm chỉ tập thể d·ụ·c một ít.." Trương Dạ đỡ lấy thân hình Hoài Thu tiện miệng trêu chọc.
Cơn rung lắc như đại địa chấn diễn ra trong giây lát, một thông đạo không gian khổng lồ được mở ra trước mắt toàn bộ thí sinh.
Hắn nhận thức vật này, gọi là "Tương Liên Giới Chỉ" chỉ cần trong khoảng cách nhất định đều có thể cảm ứng tìm thấy nhau.
Núi cao đến độ sương mù tồn tại ở ngay sườn núi, che đi phần đồ sộ còn lại của toà thái sơn.
Kết câu, Túy Tử lão giả dùng một tấm lệnh bài khắc chữ "Thần" áp lên pho tượng hùng vĩ nằm giữa trung tâm học viện.
Đã từng có tiền lệ cường giả trái quy tắc cưỡng ép tiến vào bên trong, kết quả dĩ nhiên không tốt đẹp gì. Sống một đời khắc khổ tu luyện mới đạt tới đỉnh phong, chẳng ai muốn mạo hiểm đâm đầu vào chỗ c·h·ế·t khi đã có tiền lệ cả.
Ông có ân với hắn.
"Ngươi rốt cuộc cũng đến" Chưa được bao lâu, liền có người tìm thẳng đến Trương Dạ.
Trương Dạ dựa theo ký ức dẫn cô đi đến trước trung tâm của học viện, nơi đang có hơn hai, ba nghìn người tập hợp ngay hàng thẳng lối nhìn lên trên Túy Tử lão giả đang hớp vài ngụm rượu.
Còn Trương Dạ cảm nhận được lực lượng trong cơ thể được trả lại tự do, khiến hắn mười phần thoải mái.
Trương Dạ thở dài, câu trả lời trực tiếp đem Du Hy chấn kinh, "Là Tử Viện.."
Hắn bắt buộc phải vào sớm để tìm ra nàng trước khi những người khác tìm thấy.
Nàng vẫn dáng mạo xinh đẹp, đoan trang kia, nhưng Trương Dạ chẳng có tâm trạng để thưởng thức.
"Nói nhiều như vậy cũng đã đủ! MỞ!!"
Hắn thẳng thừng mở lời, "Ta không quên ước hẹn, là chiếm vị trí chờ thời gian để tranh bài vị thì ta làm được"
"Về phần xếp hạng, đây là chiến trường, mà g·i·ế·t chóc tồn tại như lẽ thường tình. Dựa theo số người mà chính tay các ngươi g·i·ế·t, bảng xếp hạng sẽ tự động kết toán ra kết quả theo thời gian thực sau khi kết thúc. Người nào có xếp hạng tốt dĩ nhiên sẽ được học viện thưởng riêng biệt."
Ánh mắt nhanh nhạy quét qua xung quanh đánh giá một chút tình huống, nơi ở hiện tại là môi trường đồng bằng, thảm thực vật tự nhiên đầy sinh khí.
"Không dông dài, thời hạn là một năm. Tròn một năm, không gian sẽ tự động đóng lại và dịch chuyển người sống ra bên ngoài. Chính vì thế các ngươi trong thời gian đấy phải nâng cao khả năng sinh tồn, đừng chỉ suốt ngày cắm đầu vào tu luyện"
"Ta vào trước, có gì gặp lại trước Ngộ Thiên Bi" Du Hy chào một câu rồi cũng tiến nhập vào bên trong.
Chẳng bao lâu trước mắt Trương Dạ đã hiện ra vài bóng người, một nam một nữ mang bộ y phục xanh lục dẫn đầu, phía sau hơn mười người đeo mặt nạ đầu dê với đầy sát ý đuổi theo sau.
Đấu đá, cướp g·i·ế·t, quỷ dị, đầy rẫy những thứ nguy hiểm tồn tại bên trong Tử Viện Man Hoang, khiến nàng khó có thể tự do tung bay với tâm tư thiếu nữ.
Biểu hiện Hoài Thu ở cách chỗ hắn không quá xa.
"Để sư tỷ lịch luyện một chút cũng tốt"
"Ngộ Thiên Bi bài danh không phải mục đích chính, cơ duyên bên trong đó mới là thứ hấp dẫn kích thích tiềm năng của các ngươi! Nên đừng dại mà đi tranh giành thiên bi để bị đánh c·h·ế·t không hay"
Hoài Thu hiểu rõ nhận lấy đeo lên trên mặt, che giấu đi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nàng hiểu rõ "hồng nhan hoạ thủy" sẽ mang đến cho người bên cạnh không ít phiền phức.
"Ừm, đeo cái này đã" Trương Dạ lấy ra một chiếc mặt nạ yêu hồ đưa cho Hoài Thu.
May mắn bên cạnh không có ai bị dịch chuyển chung, Trương Dạ kiểm tra Tương Liên Giới Chỉ, một chút dao động nhỏ được phát ra.
"Ngộ Thiên Bi chi chiến mở ra, chắc chắn sẽ gây ra một trận đại oanh tạc thay da đổi thịt của các thế lực"
Vác theo Hoài Thu là một quyết định ít gì cũng rơi vào phần phân vân do nhiều yếu tố, nhưng lời Trần Lễ mách bảo hắn vẫn phải nghe theo.
Đây rõ ràng là một cơ hội cho nàng để đi khám phá thêm về thế giới bên ngoài.
"Các ngươi sẽ được dịch chuyển vào một nơi gọi là Thần Ma chiến trường. Nơi mà yêu ma, quỷ quái, vạn tộc đều tề tụ, chính vì quy mô toàn lục địa, cho nên tồn tại đủ các loại hình sức mạnh mà các ngươi chưa bao giờ thấy."
"Hy vọng là thế. Ngươi được phân vào viện nào? Ta đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy"
Ong..
"Vô Gian?"
Cô nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn tỏ rõ vẻ tò mò đối với cảnh vật xung quanh.
Trương Dạ sớm đã quen với cảm giác này, đương nhiên hắn là người lấy lại trực quan nhanh nhất.
"Không khí thật trong lành.."
Hoài Thu sinh ra đã sống trong bí cảnh, bước ra bên ngoài đối với nàng có thể nói là mười phần lạ lẫm. Sư tôn từng kể với nàng rằng thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào, cũng chỉ cho nàng rằng nó tuyệt vời thế nào.
Trần Lễ dường như đã biết trước được thử thách của Ngộ Thiên Bi để sắp xếp cho cả hai.
Trương Dạ không vội vã mà ở phía sau nhỏ máu vào chiếc nhẫn trữ vật, lấy ra hai chiếc nhẫn màu đỏ, một chiếc đưa cho Hoài Thu.
Quen thuộc trong học viện này ắt hẳn cũng chỉ có mỗi vị nữ tử giúp hắn thông qua cửa ải thân phận, Du Hy.
Trương Dạ không nhanh không chậm lẩn mình vào những góc khuất ẩn trốn.
"Dưới 40 và Tiên Thiên trở lại thì được vào. Ngoại lệ tiến nhập, ta sẽ không chịu trách nhiệm. Địa điểm dịch chuyển là ngẫu nhiên, nên đừng trông đợi gì những cuộc hội họp ở giai đoạn đầu"
"N-ngươi!! Miệng tiện!" Hoài Thu mặt đỏ bừng leo ra khỏi người hắn.
"Dựa theo dư chấn vừa phát ra, gần đây đang xảy ra một trận giao tranh, bài danh chiến rốt cuộc cũng bắt đầu rồi"
"Hẳn là bốn toà núi này có liên hệ gì với cuộc thi"
Tiến vào cổng không gian, do hiếm khi trải nghiệm việc biến đổi không gian, người dùng cảm giác sẽ tạm thời choáng đầu óc và khuất tầm nhìn giây lát nếu chưa trải qua.
Yên bình trật tự nhất thời rốt cuộc bị phá bỏ, hàng trăm tiếng nổ vang lên khắp tứ phương.
Ùng ục..
"Kẻ khóc, người cười, những chuyện đó học viện chúng ta đều không cần quan tâm. Mục tiêu của các ngươi là trau dồi và lịch luyện trong hiểm cảnh. Nên nhớ, không cần phải phân tranh với thiên hạ, ưu tiên giữ mạng là hàng đầu!"
Man Hoang bí cảnh, nơi mà tự do của nàng chỉ được giới hạn ở khu rừng dưới sự quan sát của Trần Lễ.
"Ngừng, tỷ phải theo sát ta." Trương Dạ cốc nhẹ lên đầu Hoài Thu, chấm dứt hoài bão vừa mới chỉ hình thành, "Bên ngoài không có sư tôn bảo kê, đâu đâu cũng là kẻ xấu."
Hoài Thu bên cạnh tò mò nhìn hai người, cô chọt chọt vào người Trương Dạ nhỏ giọng hỏi, "Sư đệ, đạo lữ của ngươi?"
"Có ngươi mới là kẻ xấu ấy!" Hoài Thu cảnh giác ôm đầu nhìn Trương Dạ đăm đăm.
Từng dãy môn sinh dần dần đi vào bên trong, có người do dự, có người khoái chí vì sắp được một bước lên trời.
Trương Dạ cùng Hoài Thu không chậm trễ đồng thời tiến vào bên trong. Hoài Thu dĩ nhiên là không tự nguyện mà bị Trương Dạ nắm gáy áo lôi vào.
Nhìn lên tầng trời tồn tại 4 đỉnh núi khổng lồ cao chót vót, hắn không khỏi cảm khán một tiếng.
ĐOÀNG!! ĐÙNG ĐÙNG!!
Du Hy cũng không tỏ vẻ thế nào, nàng nhẹ nhàng cười từ tốn chào hỏi với Hoài Thu bên cạnh rồi nhìn lên trên Túy Tử lão giả.
Khụ.
Trương Dạ chặn miệng Hoài Thu, một mặt nở nụ cười khó coi đối với Du Hy, "Sư tỷ ta là một người ngốc, đừng để ý".
Khoảng hơn một tiếng sau, Túy Tử cuối cùng cũng đưa ra phát ngôn đầu tiên sau hàng giờ chờ đợi.