0
Hoắc Thường Sơn kinh ngạc một tiếng, "Ngươi.. vậy mà lại không mất ý thức?"
Hắn lại dồn chân khí thẩm thấu xuyên qua da đầu "Trương Dạ" nhiều hơn, muốn triệt để xuống tay kết thúc quá trình sưu hồn.
Cảm giác tê rần truyền qua đại não "Trương Dạ" "Trương Dạ" trưng ra vẻ mặt vô cảm nói, "Tai ngươi nghe không rõ?"
Vừa nói, tay hắn bất chợt nâng lên đặt ngay giữa ngực Hoắc Thường Sơn tung chưởng.
Ầm một tiếng, Hoắc Thường Sơn bay ra một khoảng xa, khuôn mặt lộ vẻ khó tin tưởng tuy không có vẻ là hề hấn.
"Ngươi!? Làm cách nào di chuyển được dưới khống chế của ta!?"
Chỉ thấy cánh tay "Trương Dạ" bấy giờ đều đã gãy vụn, xương xẩu đều lộ hết ra bên ngoài.
Tuyệt nhiên, "Trương Dạ" y nguyên bày ra biểu lộ điềm tĩnh, gương mặt chẳng có gì là biến sắc.
"Ngươi gọi đây là sưu hồn? Để ta cho ngươi biết thế nào mới là thủ đoạn đích thực nhé?"
Ma khí vờn quanh người "Trương Dạ" màu sắc đậm đặc khác xa cỗ ma khí mà Trương Dạ từng vận dụng nhiều.
Tay "Trương Dạ" vung lên, lượng ma khí dày đặc tạo thành mũi giáo, lao đến phía đối thủ kết hợp với các loại lực lượng biến dị khác bổ trợ.
Ma khí đi ngang, hoa lá tàn úa, mang theo một cỗ ý cảnh hủy diệt tước đi mọi loại sinh mệnh dám đối đầu với nó.
Hoắc Thường Sơn cũng chẳng ngồi yên một chỗ để "Trương Dạ" đánh, hắn chụm tay lại tạo kết ấn, miệng niệm khẩu quyết.
"Lĩnh vực khai mở - Hắc Ám Thiên Nhai"
Xung quanh bỗng chốc tối sầm, như thể một chiều không gian khác được mở ra tại vị trí cả hai đang đứng.
Mũi giáo bằng khí đâm vào thân Hoắc Thường Sơn đều gãy vụn ngay lúc chạm vào người hắn.
"Trương Dạ" liếm môi, lượng ma khí trên cơ thể ngày một trở nên dày đặc hơn, "Xem là mệnh ta cứng hơn, hay chân khí của ngươi cạn kiệt trước ta nào."
Cơ thể "Trương Dạ" tiêu thất tại không trung, phút chốc đã đến trước mắt Hoắc Thường Sơn, một quyền được tung ra hướng thẳng đến đầu đối phương.
Tốc độ "Trương Dạ" trong mắt Hoắc Thường Sơn chỉ như rùa bò, hắn dễ dàng né tránh, phản đòn bằng một cú chưởng thẳng vào lồng ngực "Trương Dạ".
"Ngươi không phải Trương Dạ.. dẫu có là ai, cũng chẳng vượt được khác biệt cảnh giới đâu, từ bỏ đi"
"Trương Dạ" ho khan ra máu, lồng ngực khó khăn hô hấp, có lẽ bên trong đã gãy hơn chục cái xương.
Chùi vệt máu trên khoé môi, "Trương Dạ" cười mỉm, "Miệng của ngươi cũng tiện không kém. Ngươi nghĩ ta không biết rõ điều đấy? Ngươi có lĩnh vực, bổn ma lại có.."
Hoắc Thường Sơn chau mày, thâm tâm cảm thấy điều không ổn, vội rút thanh kiếm sau lưng ra đối chiến.
Với đối thủ kém hơn một đại cảnh giới thế này, hắn vậy mà lại nghiêm túc xem đối phương là mối nguy cần diệt trừ.
"'Còn không xuống tay.. đợi đến lúc nào?"
Thân hình Hoắc Thường Sơn chia ra thành ba người, mỗi người đều mang dáng vẻ y hệt nhau, nhưng khí chất lại khác biệt rõ rệt. Một người mang vẻ thiện lành chất phác, một người dùng ánh mắt đê tiện tà ác, người còn lại là trung hoà giữa cả hai tính chất đối lập.
"Ta sẽ tìm cách giữ mạng ngươi lại, đừng lo, mọi bí mật của ngươi về cảnh giới, thân phận đều sẽ giúp ta tiến xa thêm một bước tới gần đại đạo"
Cả ba có cùng một ý nghĩ, đồng thời chém về hướng "Trương Dạ" ba đạo kiếm quang chớp nhoáng chỉ cách người "Trương Dạ" 2m là chạm.
Mà "Trương Dạ" lúc này y nguyên vẫn ngồi một chỗ sau đòn đánh ban nãy, miệng thì thào một vài từ bị tạp âm khó chịu chen ngang, "Thái Cổ Ma Tổ, Lý Trung Lâm, #####"
Rầm!!!
Một đạo thiên lôi hung bạo đánh xuống mặt đất nơi "Trương Dạ" đang đứng, đòn t·ấn c·ông của Hoắc Thường Sơn cũng gãy làm ba đoạn.
Hoắc Thường Sơn chấn kinh, "Cái gì? Trong lĩnh vực của ta sao lại có thiên lôi? Ngươi rốt cuộc là giở thủ đoạn gì?"
Quanh người "Trương Dạ" hình thành một sợi xích vô hình, quấn ngang cần cổ hắn buộc chặt.
Nó sau đó hoá thành những hình xăm dung hoà vào phần da thịt ngoài yết hầu.
Thiên địa biến sắc, lĩnh vực không gian đen tối cũng vỡ vụn thành từng mảnh. Trả lại thương khung đỏ thẳm màu máu tươi, giữa rãnh trời bị phân tách, một trụ ánh sáng rọi thẳng xuống nơi "Trương Dạ" đứng.
Theo đó, giọng nói uy nghiêm từ phía trên vang lên, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, "Nhân loại ngu dốt, vạn năm giam cầm vẫn chưa đủ?"
"Trương Dạ" không lấy làm bất ngờ, ma khí xung quanh 5m đã bành trướng ra làm cây cối mất đi vẻ tươi xanh ban đầu.
Hắn mở miệng đáp lại giọng nói kia, "Thần tộc ngu xuẩn, bổn ma có thể diệt các ngươi một lần, đồng nghĩa có thể diệt các ngươi lần hai"
Trên trời đánh sét xuống rơi trên người "Trương Dạ" ầm ầm, toàn thân hắn cháy đen, nhưng khuôn mặt chưa từng lần nào nhăn lại.
Hít sâu một hơi, "Trương Dạ" dùng hết sức bình sinh gầm to, để giọng nói vang vọng khắp tuyệt địa to lớn, "Bổn Ma Tổ, trở về tận diệt các ngươi đây, lũ Thần ngu xuẩn!"
Thiên địa ầm vang, gió cuồn cuộn thổi lên khắp khu vực thập tử vô sinh, một lúc lâu cũng dần được thu lại.
Chỉ để sót một dòng văn tự được ghi trên trời cao như muốn để thiên hạ đều biết đến.
Sinh mệnh Địa Cầu, Trương Dạ, vi phạm quy tắc của thế giới, cấu kết với Thái Cổ Ma Tổ, truy nã nguy hiểm mức độ toàn cầu.
Hoắc Thường Sơn đối diện chứng kiến một màn hư hư thực thực này, tâm trí đã có chút mộng bức, Ma Tổ? Trên trời.. là vật gì kia?
"Thiên đạo nguyền rủa? Thế mà thật sự là thiên đạo nguyền rủa? Trời phù hộ ta hahahah!!!" Vẻ mặt Hoắc Thường Sơn lại nhanh chóng chuyển biến vui vẻ cười to.
Thiên đạo nguyền rủa, nghĩa như mặt chữ, là nguyền rủa thiên đạo ban cho một người khi người đó phạm phải tội lỗi tày đình, bất dung thứ. Được biết, tự tay thế thiên hành đạo, sẽ nhận được thiên đạo chúc phúc.
Mọi chuyện đã đi sai hướng kể từ khi tên nhãi trong tay hắn mở mắt, vốn Hoắc Thường Sơn nghĩ sẽ kết thúc chuyện này dễ dàng.
Tuy hắn không rõ trước mắt xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết được một điều, "Trương Dạ" là một nhân vật tầm cỡ đoạt xá chưa trưởng thành.
Không thể uổng phí cơ hội trời ban này, ngay cả lão Thiên cũng đứng về phía ta.
Để Trương Dạ phát triển thêm nữa, đối với bất kì ai hoàn toàn không có lợi, nhất là đối với h·ung t·hủ trực tiếp gây ra sự biến hoá này.
Hoắc Thường Sơn tiếp tục lao đến chính diện với "Trương Dạ" còn đang bị hạn chế di chuyển.
Nháy mắt tiếp cận thân người "Trương Dạ" đâm một nhát chí mạng vào trong tim. Mũi kiếm xuyên thủng thân thể Trương Dạ, máu đen cũng chảy ra theo miệng v·ết t·hương.
"Trương Dạ" điềm nhiên bỏ qua Hoắc Thường Sơn, điên cuồng cười lớn, "HAHAHAHH CON MẸ CÁC NGƯƠI THẦN TỘC, CHỜ ĐẾN SỰ XUẤT HIỆN CỦA BỔN MA CHỦ ĐI! TA Ở KHẮP MỌI NƠI!"
Ma khí tà ác rực cháy đốt thanh kiếm đang cắm sâu vào người "Trương Dạ" bằng ngọn lửa đen, thân thể "Trương Dạ" cũng trở nên khô héo, khuôn mặt từ vẻ trẻ trung đã trở thành già nua với tốc độ chóng mặt.
Nhận thấy điều bất thường, Hoắc Thường Sơn rút kiếm ra lùi người về một khoảng cách nhất định đề phòng.
"Ngươi thiêu đốt sinh mệnh?" Dễ dàng có thể nhìn ra dựa vào vẻ ngoài của đối phương, Hoắc Thường Sơn ngoài ý muốn hỏi.
"Ti tiện, bổn ma nhớ kỹ ngươi rồi. Hoắc Thường Sơn, Kiếm Ma Tông, còn.. gặp lại.." Yếu ớt phát ra hơi thở cuối cùng, "Trương Dạ" ngã xuống nền đất không động đậy nữa.
Hoắc Thường Sơn để đảm bảo không chừa lại hậu hoạn, thi triển chân khí phanh thây thân thể trước mắt thành từng đoạn.
Chỉ thấy máu đen chảy ra, Hoắc Thường Sơn nhăn mặt, "Thiên đạo chúc phúc đâu? Hắn rõ ràng là c·hết rồi mà?"
"C·hết tiệt, truyền thừa của Kiếm Ma chủ thượng.. xem như bị chấm dứt."
Mà t·hi t·hể ngũ đoạn phân thây của Trương Dạ, lúc này chợt dung hoà xuống dưới nền đất sát nhập làm một thể.
Máu đen vô ảnh vô tung, cùng t·hi t·hể nhanh chóng đã biến mất ngay tại hiện trường, như chưa từng có thứ gì xảy ra.
...............
Ở một không gian nào đó, hai thân ảnh đang gắt gao nhìn chằm nhau căng thẳng.
Một người mang tư thái giễu cợt nói, "Sao nào? Có phải cảm thấy bản thân ngươi rất dại khờ không? Đừng cảm thấy ủy khuất, đây cũng là một bài học cho chính ngươi"
Người kia nghe vậy, đáp, "Rốt cuộc, ta làm gì sai? Khi chỉ hoàn thành đúng phần việc của bản thân, chưa hề gây hấn tới ai?"
"Đến mức này rồi mà ngươi vẫn đang xét về đúng sai sao? Đó là lý do ta không thích ngươi chút nào, có quá nhiều quy tắc kìm hãm ngươi."
Lờ mờ có thể đoán được, không ai khác đây chính là cuộc đối thoại giữa Trương Dạ và Bất Nhĩ.
Trương Dạ trong lần sử dụng Tuyệt Diệt chi pháp này, ý thức lại không hoàn toàn mất đi. Khoảng thời gian vừa rồi, có thể nói là hắn chứng kiến tường tận mọi việc từ bên trong tâm thức.
Hắn không rõ sống c·hết của bản thân thế nào, nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một màu đen.
Lúc sau, hắn cúi người xuống trầm tư, "Ngươi nói ta phải làm thế nào đây..? Ma Tổ? Ta cứ ngỡ lần trước ngươi đã hồn phi phách tán rồi mà? Sao lại lừa ta?"
Người kia cười một tiếng to, giọng điệu cũng được chỉnh lại khàn khàn, "Làm thế nào là ở bản thân ngươi, tò mò muốn biết sao? Ngươi sẽ biết ngay thôi"
Rõ ràng là giọng của Ma Tổ, người truyền thụ cho hắn Vô Tự Ma Kinh.
"Cũng nên tỉnh lại rồi" Ma Tổ chợt đưa tay lên, lượng ma khí màu đen bao phủ khắp nửa phần tâm thức.
"Ngươi làm gì!?" Trương Dạ ngơ ra, lập tức chất vấn, giẫy dụa bằng cách phóng ra toàn bộ mọi lực lượng mà mình sở hữu ngăn chặn hành động khả nghi của Ma Tổ.
Tâm thần đau nhức kịch liệt, đầu đau như có người tách ra bổ trực tiếp vào đại não.
Thủ đoạn thông thiên thế này, Trương Dạ căn bản là không có biện pháp đối phó. Hai cỗ khí chất khác nhau tưởng chừng sẽ đấu đá, lại dung hoà vào nhau, để phần ma khí kia bá đạo bao trùm gần như toàn bộ đại dương mênh mông trong tâm thức.
Ma Tổ không có dấu hiệu dừng lại, "Để ta cho ngươi một bất ngờ khác, xem như kết thúc nhân duyên ta và ngươi, tiểu tử đáng thương"
Đạo ý thức của Trương Dạ bất ngờ cũng bị cỗ ma khí kia bao quanh cuốn chặt vào người. Máu đen trong cơ thể bị cưỡng ép đẩy ra bên ngoài không rõ nguyên do.
Thời gian không rõ đã qua bao lâu, Trương Dạ chật vật hé mắt ra, "Ta.. vẫn còn.."
Đánh mắt đưa xung quanh, như nhìn thấy vật gì đáng sợ, ánh mắt kinh hồn tán đảm, miệng mấp máy nhưng không thể nói ra thành câu, "C-cái gì kia? Đó chẳng phải là ta sao?"
Trước mắt hắn là cơ thể cháy khét không lành lặn lại đang thở đều, đang bị bao quanh bởi chất nhờn màu đen.
Cơ thể kia khẽ động đậy, một mắt mắt khép hờ ra, nhưng không còn là ánh mắt non dại bấy giờ, thay vào đó mang vẻ sát phạt quả quyết.
"Ngươi là ai!?"
Dường như biết Trương Dạ đang nghĩ gì, cơ thể kia cất giọng với tone giọng của Ma Tổ, "Thành công phân tách rồi, tiểu tử, cơ thể ngươi ta sẽ tận dụng cho tốt. Nhìn lại ngươi bấy giờ đi, kinh tởm còn hơn lũ nhân tộc"
"Trả đây! Trả đây cho ta!" Trương Dạ bất lực kêu gào trong vô vọng, lại chẳng phát ra được âm thanh nào ngoài tiếng gầm gừ, hắn nhận thức được, trước mắt là Ma Tổ.
Nhìn xuống Trương Dạ hiện tại, càng không kiềm được vẻ ghê tởm trong mắt. Thân hình đen xì nhão nhẹt với những chiếc xúc tua, nội thể dò xét, mọi lực lượng hắn sở hữu trước giờ đều biến mất.
"Ta.. biến thành quái vật..?"
Không để Trương Dạ nghĩ ngợi, cơ thể cũ của hắn đùng một phát đập nát không gian hiện tại để lộ ánh sáng đỏ thẳm soi rọi xuống bên dưới.
Cả hai giống như đang ở dưới mặt đất.
Cơ thể kia mỉm cười, tay chân vốn đứt đoạn đã lành lại, trèo lên bên trên dễ dàng, trước khi rời đi còn để lại một câu, "Phải rồi, ta gọi Lý Trung Lâm, từ nay về sau, Trương Dạ hoàn toàn biến mất."