Thời gian cứ vậy lại thấm thoát trôi qua như chó chạy ngoài đồng, Trương Dạ miệng cắn lấy từng bộ phận cơ thể của tên nam tử bị phân thành hai đoạn.
Ngấu nghiến cắn nuốt máu thịt, chân khí trong người lại trở nên hùng mạnh hơn.
Điều này hắn chỉ vừa sáng tỏ ở dạo gần đây, việc ăn thịt con người là quá đỗi kinh khủng nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến, kể cả là ý định.
Nhưng trong đầu lại vang vẳng lên từng giọng nói đau như búa bổ, bụng dạ kêu gào đói tỉ tê, thôi thúc hắn phải ăn, phải làm mọi thứ để tăng cao thực lực.
Trương Dạ đành mất kiểm soát để thú tính chiếm lấy, trải qua đợt ăn thịt đầu tiên, hắn nôn tháo n·ôn m·ửa ra. Cảm nhận được thực lực tăng lên, sự ghê tởm kia dần dần bị quyền năng che mờ mắt từng chút, từng chút một.
Sau cùng, những tên như thế này vào đây chỉ có hai mục đích chính, một là tìm cơ duyên, hai là lịch luyện trau dồi.
Nên Trương Dạ tự trấn an bản thân rằng, hắn chính là kiếp số của lũ người vô tội này, phần nào giúp hắn thoải mái hơn một ít, dù chỉ là dối lòng, biện minh cho việc bất dung thứ.
Chắc có lẽ là đã hơn hai tháng trôi qua, với Trương Dạ thì ngày nào cũng y nguyên như một do hắn chẳng cảm nhận được sự thay đổi của thời gian.
Trương Dạ rất cẩn trọng trong việc lựa chọn con mồi của mình, một số tên khí chất đạo mạo thanh thoát hắn lại không dây vào. Bù lại, những tên dẫn đạo lữ đi theo, hay đoàn đội lại rơi vào trong tầm ngắm của hắn.
Tiêu biểu như t·hi t·hể của cặp đôi dưới chân đang bị hắn tiêu hoá trong bụng.
Ngoài mấy kĩ năng bị động, hắn còn có khả năng tạo ảo giác bằng chất dịch đen trong xúc tua. Nên quần chiến là thế mạnh của Trương Dạ, tạo ra cảnh tượng đâm chém lẫn nhau, đứng sau màn tận hưởng khoái cảm khống chế mọi thứ này, hắn không kiềm được lại cong môi cười khẽ.
Ăn hai người chừa lại phần đầu, hắn dung nhập dần dần từng cái đầu vào trong thân, xem trộm từng dòng ký ức đang ào ạt chảy qua.
Đối với tình hình hiện tại của Huyễn Tiên Lục Địa, Trương Dạ đã nắm được phần nào ngọn nguồn.
Truy nã của Trương Dạ với các tu sĩ thông thường đã dần lắng xuống triệt để, mọi người đều xem đó là cơ duyên mà đối đãi, không thể cưỡng cầu.
Có người còn nói, Trương Dạ là một vị Niết Bàn đỉnh phong nên đến hiện tại vẫn chưa b·ị t·ruy s·át, lại có tin đồn rằng, Trương Dạ chính là một tồn tại cổ xưa chưa xuất thế bởi trước giờ đều không tìm ra dấu vết.
Lắc đầu tự giễu, nhìn bản thân ta bây giờ, các ngươi xem có giống hình tượng uy vũ đấy không?
"Hai tháng thời gian, tổng cộng đã ăn hơn 6 người Hậu Thiên.. mấy tên kia ta đánh không lại. Mẹ nó, toàn là Tiên Thiên cao giai với Niết Bàn.." Lầm bầm một câu oán trách, cơ thể vặn vẹo ngưng hình lúc lâu, hắn nhẫn tâm xuống tay cắt bỏ đi vài phần chất nhờn thừa thải, định sẽ chấm dứt đi kiếp làm chất nhờn.
Hơn hai tiếng gắng sức, Trương Dạ thành công biến thành hình người, vài phần nhớt thừa thải bị hắn cắt bỏ cũng chẳng tái tạo lại được bởi hắn biết rõ điểm yếu của mình hơn ai hết.
Lần đầu có thể coi là bắt chước vụng về, lần này hắn chân chính biến thành con người thứ thiệt.
Gương mặt không còn giống với Trương Dạ ở thế giới này nữa, mà là mặt của hắn khi ở thế giới cũ.
Dù máu màu đen, hay xúc tua sau lưng còn tồn tại, nhưng hắn vẫn không muốn chối bỏ rằng bản thân sinh ra là con người.
Kinh mạch, mạch máu, từng đoạn xương cốt, nội tạng cũng đã được hắn xây lại toàn bộ. Trương Dạ bây giờ, chính thức hoá thành con người.. với niềm tin mãnh liệt.
Vầng trán khắc một chữ "Tham" nhỏ bên trên, hầu kết bao quanh bởi hình xăm sợi xích, toàn thân người không có thay đổi gì nhiều, vẫn chi chít hình xăm khắp cả thân trên.
Thứ thiếu khuyết duy nhất, đó là lực lượng ít hơn 8 lần lúc trước, bản nguyên chi khí, ánh sáng bảy màu, lôi khí đều bị mất đi nửa phần, đấu khí mất tăm hơi. Bù lại, ngọn lửa đen nhỏ nhoi trong đan điền đã rực cháy to như một đám lửa trại.
Trương Dạ không rõ đây là thứ gì, nó tự dưng xuất hiện, và cũng không có dấu hiệu chống đối hắn từ trước tới giờ.
Trương Dạ xem xét, mấy thứ đồ chơi này, có lẽ là liên quan tới linh hồn nên vẫn đi theo hắn đến hiện tại.
Phiền phức nhất là thiên đạo nguyền rủa, không những giáng lôi kiếp mạnh gấp 5 lần vào người tu sĩ lúc độ kiếp, còn toả ra mùi tà ác để bá tánh ghê tởm tránh xa, xem là tội đồ mà diệt trừ.
"Với mấy thứ k·hông r·õ n·guồn g·ốc.. phải mau chóng tống nó đi ngay. Cái nguyền rủa chó c·hết, dính lên ta thì có dính lên tên khốn Ma Tổ không?" Rõ ràng rất oan, Ma Tổ làm thì ta chịu? Có ý gì?
Bỏ qua vấn đề, di chuyển tay chân kiểm tra độ tương thích, lấy lại cảm giác làm con người đã lâu hắn không trải nghiệm.
"Cảm giác này.. tuyệt vời." Trương Dạ lắc lắc cổ tay cảm khái một tiếng.
Thực lực không còn đứng ở Tiên Thiên, hắn bây giờ đã tụt xuống Hậu Thiên cửu trọng đỉnh như lúc trước. Tiên thiên chi khí chỉ sót lại vài ba giọt.
Dẫu sao leo lên lại cũng chỉ mất một lúc, không quan trọng.
Leng keng!
Chợt một tiếng chuông vang lên, Trương Dạ chưa tận hưởng bao lâu đã vội biến sắc mặt, "C·hết tiệt.. hôm nay tới sớm thế!?"
Hắn dĩ nhiên sẽ chẳng một mình sinh tồn trong vùng tuyệt địa này, đến một thời điểm nhất định, sẽ có ít nhất năm thứ quỷ quái xuất hiện diễu hành quanh rừng.
Mà Trương Dạ cũng nhờ một trong số đó mới sống sót được, trong lần bị phản sát, hắn chạy trối c·hết nhưng vẫn b·ị t·ruy s·át gắt gao. Bất ngờ một tiếng chuông vang lên leng keng, tên tu sĩ truy hắn đầu đã lìa ra ngoài, thân thể hắn lại không thấy đâu.
Nhìn kĩ lại, tiếng chuông kia đến từ cỗ kiệu trước mắt Trương Dạ, bên trong có người đàn bà khuôn mặt trắng toác, miệng khô khốc, thân mang Hỷ phục thêu hình phượng hoàng, bên cạnh là thân thể quen thuộc.. của vị tu sĩ vừa rồi.
Mải mê tò mò, dịch thể trên người hắn bất tri bất giác bị cắt đứt ra nửa đoạn thay cho lời cảnh cáo, Trương Dạ biết điều vội thu ánh mắt về không dám tọc mạch sâu hơn.
May mắn khả năng hồi phục quái vật của Trương Dạ chỉ cần nửa giờ là đã nối lại được một thể.
Bốn thứ quỷ quái còn lại, hắn trải qua, nhưng đều chỉ núp một bên lắng tiếng, không dám xuất hiện.
"Tò mò là thứ g·iết c·hết con mèo.."
Trở về với thực tại, ngay khi tiếng chuông phát ra, hắn tại sâu trong tuyệt địa nên việc chạy ra ngoài là hoàn toàn không thể.
"Biến lại hình thái ban đầu? Không được, ta vừa xuống tay rồi.. giờ mà biến về, sẽ thua thiệt hơn cả ban đầu, còn chẳng tu luyện được" Nhìn về phía âm thanh phát từ ngoài vào trong, Trương Dạ dường như nghĩ đến điều gì.
"Hỷ phục, quỷ đón tân lang.. tân nương ma?"
"Lại cược! Ta không có thời gian để chuẩn bị.." Hắn cứ đứng yên đấy, mắt không nhìn vào cỗ kiệu đang đi tới từ xa. Đến khi hàng chục người mang áo quan, vác trên vai cỗ kiệu đi ngang qua chỗ hắn.
Trương Dạ lúc này cũng hoà mình theo đám đông, chen chúc được một chỗ còn trống ở sau cùng đi theo.
"Cược đúng rồi.. phải đón cho xong hết quá trình nhỉ?"
Thấy bản thân vẫn an phận vô sự, lòng cũng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tân nương ma cũng chẳng phải việc quá bí ẩn ở Địa Cầu khi mạng xã hội tràn lan, bí bách, hắn chỉ đành đánh cược làm theo phương pháp trong bài viết từng đọc được.
"Quả nhiên.. thứ này.. tuân theo quy tắc ở Địa Cầu"
Bây giờ tiếp xúc trực tiếp, hắn ngửi rõ được cái mùi quen thuộc này. Là trong lần đối đầu với nguyền rủa, khí tức vong linh.
Kiềm chế lại Vô Tự Ma Kinh tùy thời đều có thể thôi thúc thôn phệ đám hồn ma trước mắt, mặt mày hắn đều đỏ choét vì phải gắng gượng.
Vừa trở lại lại phải c·hết lần nữa? Không được.. tim đập thình thịch, Trương Dạ nhắm mắt lại xoa dịu cõi lòng đang dậy sóng.
Chân vẫn bước đi đều đặn so với đoàn quỷ binh.
Qua một khắc sau, gió thổi phà vào mặt Trương Dạ.
"Đến nơi rồi?" Gió mát thổi đến, ngỡ là cổng địa ngục kết thúc chuỗi hành trình, hắn khẽ hé mắt ra quan sát.
"Ngươi.. là.. ai..?" Gương mặt tên quỷ sai đứng phía trước quay ngoắt 180 độ kéo giãn ra đưa sát đến mặt Trương Dạ chậm rãi chất vấn.
Tình thế có chút ngoài ý muốn, Trương Dạ đành đâm lao theo lao, nói, "Ta là.. Nhị Cẩu.. đừng chậm trễ giờ của tân nương.."
Quỷ sai nghe vậy, di chuyển đầu qua lại xung quanh mặt Trương Dạ như muốn kiểm chứng, "Nhị Cẩu.. bạn tốt.."
Mặt Trương Dạ cứng đờ, ngươi vậy mà lại có quan hệ với tên ta bịa ra!?
Giả vờ trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh, Trương Dạ tiếp tục nói, "Ừ, bạn tốt, mau tiếp tục.."
Trong lúc cả hai giao tiếp, không biết từ bao giờ, cái đầu của tân nương trên kiệu đã kéo giãn qua khe cửa sổ đưa xuống cạnh mặt Trương Dạ nhìn chằm chằm hắn.
Cô nở một nụ cười khó hiểu với khuôn miệng khô khốc không một hàm răng, đôi mắt nheo lại theo nếp nhăn già khú trên khuôn mặt vô hồn.
Một màn này làm Trương Dạ sởn gai óc, hắn không để lộ sự sợ hãi của mình ra bên ngoài, duy trì im lặng bước đi theo đoàn quân quỷ sai.
Cả đoàn đi đã không biết trôi qua bao lâu, Trương Dạ cảm giác cả thế kỷ đã trôi qua trước mắt.
Vùng đại địa đầy sét cũng được hắn đặt chân đến, từng tia thiên lôi cuồng bạo đánh xuống vị trí cỗ kiệu nhưng lại xuyên qua, rơi thẳng vào người Trương Dạ.
Hắn cắn mạnh môi gắng gượng lại đau đớn chảy dọc khắp cơ thể, lôi khí bên trong nội thể cũng dung hoà tia điện tích vào trong tích tụ biến thành lực lượng của riêng mình.
Cơ thể mới chưa qua mài giũa, dĩ nhiên yếu ớt hơn cơ thể cũ, bất chợt rèn luyện bằng thiên lôi mạnh bạo thế này, tất nhiên là quá sức chịu đựng.
Vô Tự Ma Kinh vốn dĩ sẽ giúp hắn thôn phệ lực lượng cường bạo, nhưng trong tình huống này không thể dùng được. Dung hợp, đã dùng qua để nó hoà làm một thể với lôi khí, nên Trương Dạ chỉ có thể tỉnh táo hứng chịu đau đớn toàn phần, buộc không được phát ra tiếng động nào gây chú ý.
Máu đen khắp toàn thân róc rách chảy ra, loạng choạng cố sức bước để theo kịp binh đoàn.
Đi ngang viên ngọc xanh ở giữa trung tâm đại địa đến phía trước là đường cụt, một thông đạo to lớn được mở rộng ra như đang chờ sẵn.
Ánh mắt Trương Dạ hiện lên vẻ vui mừng, sắp kết thúc rồi.
Để chiếc cỗ kiệu kia đi vào ba phần tư, đến phần của Trương Dạ, ma khí bộc phát, hắn vận dụng Vô Tự Ma Kinh toàn phần thôn phệ lấy vong linh xấu số còn sót chưa kịp theo sau chui vào thông đạo.
"Mị Nương.. Mị Nương!! Nhị Cẩu bị nhập!! ÁAAA!!"
Quỷ sai bất ngờ, ai oán gào thét cũng chỉ bất lực bị hút vào trong người Trương Dạ, biến thành một phần lực lượng của hắn.
Cỗ kiệu mất đi một phần lực lượng, mất thăng bằng ngã rầm xuống bên trong, vọng ra bên ngoài đại địa một tiếng rõ to.
Trương Dạ nhận thấy thông đạo vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, vội bức tốc chạy trối c·hết nhân lúc thứ kia vẫn chưa phản ứng.
"Mẹ nó.. định kéo ta đi về địa phủ chung à? Lão tử tránh Hắc Bạch Vô Thường hai lần rồi!"
0