"Thiên hạ đại thế, đây chỉ là bước đệm nhỏ trong thế cục" Giọng nói điềm đạm vang lên bên tai Trương Dạ.
Không cần nhìn, hắn biết được chất giọng này là của Tú Đông Phong.
"Ngươi có phải cũng nhúng tay một phần vào trong vũng nước đục này?"
Tú Đông Phong không đáp mà vỗ nhẹ lên vai Trương Dạ rồi cũng biến mất ngay sau đó.
Đạt được sự im lặng là câu trả lời, Trương Dạ càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Cộng thêm với việc hắn luôn bị theo dõi bởi đạo sĩ, Tú Đông Phong dĩ nhiên là có ý đồ gì đó với hắn.
Tuy không biết được m·ưu đ·ồ bên trong, chí ít hiện tại Tú đạo sĩ chưa gây hại đến hắn, đấy cũng là một điểm nhẹ tay của Huyễn Tiên lục địa đối với Trương Dạ rồi.
Đôi mắt Trương Dạ không cảm xúc tồn đọng bên trong, bi thương, kinh sợ hay phẫn nộ đều không tồn tại.
Có chăng chỉ là một màu đen trống rỗng, ánh mắt ấy như có thể nhìn sâu vào đáy tâm hồn của bất kỳ ai.
Nhiệt độ đã tăng cao đến mức khiến phàm nhân chẳng còn đủ lý trí hay nhận thức để gào cứu, chỉ mong c·hết nhanh hơn để thoát khỏi sự thiêu đốt dày vò đang diễn ra tàn nhẫn.
Lúc này, một đạo âm thanh hào hùng vang lên khắp cả Nam Đường Trấn.
"Ta, Đào Tây Nam, bái nhập Thiên Cơ Tông lấy hiệu là Thiên Cơ Diệp, nhân tháng tốt ngày lành kính cho các vị tiên thần một phần đại lễ nhằm nhận lấy ban phước phù hộ!"
"Nhân quả tuần hoàn, nghiệp chướng ta sẽ gánh vác đến đời sau! Đời này do ta làm chủ!"
"Tế Nhân Đại Trận, Khởi!!!!"
Bên dưới chân Trương Dạ hiện lên các vệt sáng đỏ bừng, không chỉ ở nơi hắn đứng, quanh khắp toà thành đều sáng lên một màu đỏ. Vô số tiếng kêu than ai oán được phát ra từ các ngõ trong thành.
Hàng chục tia năng lượng màu trắng phiêu miểu trôi lên không trung bị hút vào Hám Thực Trượng trong tay Thiên Cơ Diệp trên không trung.
Trương Dạ biết, đấy là linh hồn, vì hắn đã từng gặp qua một lần.
Cứ tiếp tục như thế, cả trấn sớm muộn toàn bộ đều sẽ c·hết theo cách đau đớn nhất nếu không ngăn cản tên này.
"Nhưng ta không có kiếm.." Hắn lắc đầu thất vọng cùng cực về bản thân, được một lúc, đôi mắt sáng ra một chút quang mang, "Tại sao ta cứ phải chấp mê bất ngộ? Kiếm, nhất thiết phải là thanh kim loại sắt lạnh sao?"
"Tại sao ta không thể là kiếm?"
Trương Dạ trong vô thức đã tiến nhập trạng thái đốn ngộ, khí chất xung quanh hắn cũng được bộc lộ ra bên ngoài sau tấm màn che Liễm Khí Quyết.
"Khí tức này là vị kiếm tu nào đang lĩnh ngộ kiếm ý?" Thiên Cơ Diệp có chút ngoài ý muốn hé mắt nhìn xuống nơi Trương Dạ, mắt quan sát thấy là đối phương, Thiên Cơ Diệp lại tiếp tục nhắm mắt cảm ngộ lực lượng.
Đơn thuần Hậu Thiên thực lực, không đủ làm hắn để tâm đến, Thất Đại Tội lực lượng cũng chẳng thể ngăn hắn lại lúc này.
ĐÙNG ĐÙNG!!
Bên trong nội thể từng đợt chân khí được trạng thái kỳ diệu gột rửa khiến nó trở nên tinh khiết, thanh thuần hơn.
Tay Trương Dạ nâng lên cao, không nhanh không chậm vụt chéo về hướng Thiên Cơ Diệp trên không trung.
"Ta là thanh kiếm có thể hủy thiên diệt địa! Đường kiếm của ta có thể triệt phá vạn pháp, chém đứt sinh cơ vạn vật!"
Trương Dạ nghĩ hắn là kiếm, nên tay hắn liền là kiếm. Niềm tin bản thân là điều không thể thiếu, đạo tâm được khẳng định khiến Trương Dạ dường như có thể làm được y lời hắn nói.
Ngỡ như hắn chỉ quét bừa vô tri, Tú Đông Phong một bên nhảy ra đứng trước người Thiên Cơ Diệp dùng tay chặn lấy lực lượng vô hình đến từ phía Trương Dạ.
Rõ ràng có thể cảm nhận nguy cơ kì lạ đến từ hư không!
Hắn chật vật khó khăn đỡ chính diện bằng lòng bàn tay, qua 10 giây rốt cuộc cũng thả lỏng mà thu tay về khi lực lượng bí ẩn đã triệt để tan đi.
"Là lực lượng gì!? Kiếm ý.. còn có một thứ ý cảnh bí ẩn!?"
Tú Đông Phong bây giờ đã nhìn Trương Dạ với cặp mắt khác, hắn đánh giá cao hơn Trương Dạ một chút, tu vi tuy thấp nhưng lại sở hữu tận hai ý cảnh, cũng là một phương thiên tài đáng kết giao.
Đáng tiếc, thiên tài thường yểu mệnh.
"Tú đạo sĩ, ngươi nói là sẽ không tham gia vào chuyện giữa ta và hắn" Trương Dạ nhàn nhạt cất giọng.
"Hiện tại ngươi không thể quấy rầy hắn được, đừng làm ta khó xử, Dạ huynh" Tú Đông Phong nhăn mày đáp, lời nói thậm chí đã mang theo chút ít đe doạ.
"Thế sao? Vậy là không có cách nào dừng lại rồi?" Ngay từ ban đầu Trương Dạ cũng chẳng nghĩ Tú Đông Phong là đồng minh, hắn chẳng buồn bất ngờ mà thay vào đó là thở dài.
Cái thở dài này như sự đoạn tuyệt của hắn đối với Nam Đường Trấn, lần này hắn từ bỏ hoàn toàn ý nghĩ cứu vớt.
"Ngươi muốn chơi như vậy, ta cùng ngươi chơi! Con mẹ ngươi đạo sĩ thúi, thiên cơ chó má!"
Kích thích đạt đỉnh điểm, Trương Dạ quyết định làm một việc mà hắn ủ mưu bấy lâu từ khi biết được huyền cơ của toà thành.
Hắn nhắm mắt lại, tâm thần bên trong đau nhức khi phải một nhịp khống chế toàn bộ linh hồn của người dân trong trấn bằng Linh Nô Ấn.
Đùng!! Xoẹt!! ĐÙNG!!!
Hàng loạt t·iếng n·ổ vang lên trong thành, xác người dân đột ngột chui ra vài con quỷ vật chẳng mấy chốc đã tràn lan khắp cả toà thành.
Tú Đông Phong chứng kiến một màn này cũng run rẩy sợ hãi trước hình thù kinh dị của lũ quỷ dị bên dưới.
Con thì to hơn cả tường thành bao phủ, con thì lại chỉ còn cái đầu lơ lửng nở nụ cười ghê rợn, đa dạng loại quỷ dị đều tụ tập tại đây.
"Ngươi làm cái gì!? Dạ huynh!?" Tú Đông Phong thét lớn, rút bùa ra ném về phía Trương Dạ hòng g·iết c·hết người thi pháp ngăn chặn sự truyền nhiễm không điểm dừng này.
Một con quỷ dị loài mèo với tốc độ không thấy bằng mắt thường lao đến chắn trước người Trương Dạ đỡ lấy tấm bùa kia, thiêu diệt vào hư không.
Tâm thần Trương Dạ lại đau nhức một mảng, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi tình trạng khống chế toàn dân.
Bấy giờ bên trong đầu hắn là hàng nghìn các sợi tơ liên kết với linh hồn của từng hộ dân nối trực tiếp vào thức hải, Hoàn Nô Cực Ma Công thật sự phát huy tác dụng, dù hắn không tu Thôn Thiên Ma Công để làm công pháp chủ nhận lực lượng.
Dân trấn cũng vì tu luyện mà hoá quỷ dị, Trương Dạ buộc phải đi nước cờ hắn không mong muốn nhất.
"Loạn đi, phá hủy đi, g·iết hai tên trước mắt đi!!" Thất khiếu Trương Dạ chảy máu đen ròng rã, hắn mở to mắt hét lớn dù trạng thái sớm đã bất ổn.
Đợt quỷ quái tuy nhiều nhưng chất lượng lại không có bao nhiêu, để mà nói thì chỉ được vài con là có tác dụng, còn lại đa số đều dừng ở mức quái vật biến dị gây phiền phức cho hai tu sĩ trên cao.
Quỷ quái đồng loạt hướng về không trung gào thét, sóng âm, máu tươi, đủ thứ kỳ dị được phát ra từ đợt quỷ lao về phía Tú Đông Phong.
Đạo sĩ cố trấn tĩnh, tay rút trường kiếm từ sau lưng ra, tay kia thì dán bùa vàng lên kiếm, "Dẫn Lôi thuật pháp: Lôi linh hộ kiếm!"
RẦM VANG!
Tia sét đánh xuống thanh trường kiếm, bao phủ quanh nó là hào quang màu xanh lam với từng đường sét chớp giật.
Trương Dạ không ngồi yên vị tại một nơi, không biết từ lúc nào đã lẩn trốn ra sau đám quỷ dị mà tiếp cận Thiên Cơ Diệp đang nhắm mắt cảm ngộ.
"Bắt được ngươi rồi!" Chân khí bao phủ tay Trương Dạ tựa như thanh kiếm, dứt khoát chém về phía cổ Thiên Cơ Diệp.
Giờ khắc tay hắn vừa chạm đến phần cổ, Thiên Cơ Diệp khẽ mở mắt ra, đôi mắt ẩn chứa vô tận phẫn nộ nhìn Trương Dạ, "Tên khốn kiếp!! Tại sao!? Tại sao ngươi lại phá đi 10 năm gầy dựng của ta!!"
"Tiên thần chớ trách!! Là có chuột làm sầu nồi canh!! Mong chư thần thứ tội!!" Thiên Cơ Diệp gào lên trời, hoàn toàn không quan tâm đến phần cổ đang bị cắt vào sâu hơn.
Hắn vụt gậy dễ dàng đánh Trương Dạ bay ngược xuống đất, Trương Dạ ho ra máu tươi dội ngược xuống, cột sống đã gãy đi hơn mười đốt.
Ngó lên trên, chỉ thấy Thiên Cơ Diệp đang ôm mặt gào thét, "Không còn!! Không còn tiên thần phù hộ!! Là tại ngươi!! Tại ngươi!!"
Nhưng sau một phút lảm nhảm, gương mặt hắn lại biến về vẻ bình tĩnh, ánh mắt thờ ơ nhìn Trương Dạ như n·gười c·hết, "Vô Huyền à không.. Trương Dạ, ngươi nhìn bề ngoài đáng ghét, nhưng cũng thật làm ta chán ghét từ bản tính"
"Thiên hoả bao trùm, thiêu đốt minh nhật!"
Quanh người Thiên Cơ Diệp hiển hiện ra từng vòng tròn trận pháp xoay chuyển, nhiệt độ theo đó cũng tăng lên một cách chóng mặt.
Những con quỷ yếu đuối lập tức bị cái nóng thiêu c·hết, sợi dây liên kết linh hồn từng chút một bị t·hiêu r·ụi khiến Trương Dạ cả kinh.
"Thế mà có thể thiêu đốt được cả liên kết tinh thần!? Là trận pháp cấp bậc nào!?" Không có thời gian để suy nghĩ, Trương Dạ tiếp tục lấy trứng chọi đá trong vô vọng.
Trương Dạ bắn người lên cao, liên tục v·a c·hạm với Thiên Cơ Diệp, tuy nhiên lại bị chặn bởi một màn chắn bao quanh người hắn.
"Thiên Cơ Diệp!!! Giết hắn!! Hắn phạm đại kỵ rồi!! Ngươi không cần kiềm tay!"
Một bên Tú Đông Phong hét lớn, miệt mài chống đỡ lấy lượng lớn quỷ quái còn sót đang điên cuồng lao vào, bản thân hắn cảnh giới tuy cao nhưng quỷ dị thủ đoạn khó đoán, khó tránh khỏi một số quỷ vật đã tổn thương được hắn.
Kể cả Thiên Cơ Diệp cũng không nghĩ ra được lý do rốt cuộc Trương Dạ đã làm gì để Nam Đường Trấn thành cái dạng này, nhưng vẫn chưa đến mức vô phương cứu chữa.
Hắn còn kế hoạch dự phòng.
Thiên Cơ Diệp nghe vào tai, không ngừng thi pháp khiến không khí xung quanh nóng lên một cách vô lý, áo Trương Dạ bắt đầu b·ốc c·háy.
Da thịt hắn đỏ ửng lên nóng rát, cuống họng khát khô, mồ hôi nhễ nhại toàn thân do hệ điều tiết dẫn đến tình trạng thiếu nước. Cả cơ thể Trương Dạ trở nên lờ đờ, kiệt sức, nhận thức từng chút một trở nên mờ nhạt rồi cũng ngất lịm đi sau một khắc khi nhiệt vẫn cứ tăng không ngừng.
"Thập Phương Giai Sát Trận: Phá!"
Leng keng!!
Màn chắn quanh rìa thành vỡ tan, quỷ quái lập tức đổ xô tràn ra bên ngoài, để Nam Đường Trấn một mảnh loạn lạc chìm trong biển lửa.
0