Bịch.. bịch..
Tiếng bước chân vang lên trong hang động, ngoài tiếng cước bộ, còn có tiếng tim đập của nam tử.
Hắn mồm miệng máu me, toàn thân đều dấy một màu đỏ tươi của máu, tay còn đang kéo lê xác c·hết của một con cá sấu to tướng, lệ khí và tà khí trùng trùng điệp điệp chất chồng lên nhau khiến nam tử giờ khắc này không khỏi mang lại cho người nhìn một cảm giác ớn lạnh.
"Thời hạn ba ngày.. đến rồi.." Nam tử thở ra một hơi nhẹ nhỏm, liên tục ngửi mùi máu tanh nhiều ngày làm tâm thần hắn có chút không được ổn định.
Nam tử không ai khác ngoài Trương Dạ, ròng rã ba ngày đồ sát toàn bộ hang động không chừa một móng yêu thú nào. Vô hại hay không, hắn cũng đều xuống tay g·iết bỏ.
Thực lực dâng đến tận miệng lúc hắn đang cần nhất, có lý do nào để từ chối sao?
"Để sinh tồn.. bắt buộc phải ích kỷ, ưu tiên bản thân ta một chút"
Hắn đi về phía cổng thông đạo, sau khi chắc chắn không bỏ sót một con nào lần nữa mới chịu tiến nhập rời đi.
Thời gian bên trong thông đạo không có cách nào xác định được, Trương Dạ ra ngoài đã là nửa đêm tối.
Sương mù mê man giờ lại thêm vào cảm giác lạnh lẽo sượt qua da thịt, hắn điềm tĩnh độc hành trên con đường chông chênh không ngần ngại.
Ba ngày khổ chiến, t·hảm s·át hơn vạn yêu thú không ngừng nghỉ một giây. Kết quả hắn thu được cũng xem như là được xứng đáng với công sức bỏ ra.
"Đáng tiếc.. Tham Lam vương toạ chỉ có thể c·ướp đoạt được vài kỹ năng đặc thù, đa số yêu thú đều dùng thể chất mà chèn ép địch nhân" Trương Dạ khổ não thở dài, còn tưởng bản thân có thể tinh thông vạn pháp, dùng hàng vạn năng lực trấn áp đối thủ.
"Bù lại huyết dịch của ta lại trở nên cường đại hơn, thân thể cũng trở nên săn chắc hơn.. Xem chừng là Tiên Thiên nhị trọng"
Lần thu hoạch này với hắn thú thực là đại thành công, đột phá một tầng cảnh giới chắc chắn là trợ lực lớn đối với Trương Dạ trong tình cảnh này.
"Ưm?" Bỗng Trương Dạ nheo mắt nhìn về phía trước, hắn loáng thoáng nghe thấy được vài thanh âm từ phía chính diện.
Trương Dạ lắng tai xác nhận, tâm thần hắn lập tức trở nên căng thẳng.
"Hí khúc?" Một đoạn hí khúc vang lên cùng giọng điệu thê lương truyền tới, âm điệu của bài nhạc này bất tri bất giác đã làm Trương Dạ đắm chìm vào nó.
Chân hắn tự động di chuyển bước về phía trước, Xuất Khởi Tùy Phong tự động vận chuyển khiến tốc độ trở nên nhanh hơn gấp bốn lần.
Âm thanh ma mị của hí khúc đã ngày càng gần chỉ sau lớp hơi sương đang đọng.
Màn sương lạnh của đêm đen nhanh chóng bị hắn xông qua xuyên phá, Trương Dạ đã hoàn toàn thoát khỏi cung đường đá bấp bênh.
Trước mắt Trương Dạ là một đoàn người đang đứng vây xem một đoạn hí kịch trên sân khấu, nhân vật chính là một nữ tử đội khăn đỏ trông y tân nương, bên cạnh nàng là một vị quan nhân không thấy rõ mặt mũi cưỡi trên con chiến mã trắng tinh oai hùng và một lão bá râu dài hai bên mép đứng giữa cả hai người.
"Kịch hôn nhân?" Sở hữu đôi chút hứng thú, Trương Dạ đắm chìm vào dòng người thưởng thức màn tuồng đang diễn ra.
Kỳ lạ là, nữ tử vậy mà mang lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc.
Trên sân khấu, lão bá vuốt râu nhìn về phía nữ tử và quan nhân, "Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái!"
Nữ tử ngước nhìn quan nhân, cả người nàng sở hữu làn da trắng tinh như không có máu.
Quan nhân ban đầu nở một nụ cười, không hiểu sao lại thở dài sau đó, ánh mắt hiện hữu vẻ trống rỗng cô đơn khó nói thành lời.
Hai người bái lạy hai cái, tay cầm chén rượu đen giao nhau, nữ tử run rẩy đưa lên miệng nốc cạn chén rượu cùng quan nhân.
"Cung hỉ.."
Không hiểu vì sao, lòng Trương Dạ lại trở nên kích động, không tự chủ được mà thét to, "Tại sao lại khóc!?"
Tiếng thét lớn trực tiếp chấn kinh toàn trường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trương Dạ hàng loạt nhưng hắn chẳng mấy bận tâm.
"Ngươi rõ ràng vừa cười, cớ gì bây giờ lại khóc?" Trương Dạ không biết lý do mình tại sao lại trở nên kích động, toàn thân hắn run rẩy chất vấn nữ tử trên khán đài như thể đó là chuyện dĩ nhiên.
"Vị khách quan.."
Lão bá chưa hé răng được nửa lời thì nữ tử tiếp lời hắn, "Ngươi còn không rõ là vì sao?"
"Tại sao cứ phải lừa mình dối người chìm trong mộng ảo?" Từng lời lẽ của nữ tử như xé đứt ruột gan hắn, Trương Dạ không còn là Trương Dạ nữa, cảm giác có một ai khác đang tồn tại bên trong thân thể hắn mãnh liệt muốn trèo ra bên ngoài đối chất với nữ tử này.
Nữ tử ảnh hưởng cực lớn với hắn!
"Chàng.. không thể tỉnh lại sao?"
"Ta đã đợi chàng, từ rất lâu.. chàng biết rõ, không thể tiếp tục được nữa.."
Quan nhân quan sát cả hai, lắc đầu không nói gì, xoay ngựa tiến vào trong làn sương mù tiêu tán. Dòng người vây xem hí kịch cũng tản ra thành một đường rộng rãi để Trương Dạ và nữ tử trực tiếp đối diện nhau.
"Ta.. ta.. không.. không phải.. ta cứu được.. ta có thể cứu.. đừng.." Trương Dạ ôm đầu run rẩy, mắt hắn mở to kinh hoảng, hàng mi đã tự động chảy xuống hai hàng lệ, hàng loạt mảnh ký ức không xác định hiện ra trong đầu nhưng hắn lại không thể nắm bắt được bất kì chi tiết nào.
"Không đúng.. ta là Trương Dạ.. không phải ta.. ta là từ Địa Cầu.. ký ức này không phải ta!!"
Ký ức đan xen, thực giả lẫn lộn, để tam quan thường thức của hắn bị sụp đổ hoàn toàn. Có lúc hắn thấy mình là Trương Dạ của một thôn nhỏ cùng cô bạn trúc mã nhẹ nhàng sinh hoạt, có lúc hắn lại thấy mình là Trương Dạ của trường đại học X.
"Nên là.. từ bỏ đi thôi.." Nữ tử tiến lại đặt tay lên đầu hắn xoa khẽ, bàn tay nàng lạnh ngắt nhưng lại chứa chan vô số cảm tình bên trong.
Tay hắn đưa lên nắm bắt tay cô, mặt Trương Dạ vừa khóc vừa cười như một đứa trẻ, "Ta bắt được ngươi rồi.. HAHAHAHAH.. Bắt được ngươi rồi.."
Nữ tử lẳng lặng không nói gì, nàng thở dài một tiếng.
"Vì cái gì? Vì sao lại thở dài? Ta trăm phương nghìn kế cuối cùng cũng gặp được nàng!! Lần này.. ta chắc chắn có thể!!"
"Vì Hậu Tố đã đến.. Th·iếp thân biết chàng cố gắng đến nhường nào.. Chỉ là.. đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Ta không muốn chàng phải cực khổ cố gắng nữa." Nữ tử nói một câu làm hắn cứng họng, nàng nhẹ nhàng dùng bàn tay ngọc ngà của mình đẩy lùi hắn ra.
"Tướng công, th·iếp hy vọng đây là lần cuối.. chàng chỉ cần nhớ đến th·iếp thì thần th·iếp cũng lấy làm vui." Nữ tử mỉm cười xoay người đi về hướng ngược lại, nàng tháo ra chiếc mũ đỏ che mặt nhưng lại không quay về hướng Trương Dạ.
"Tướng công.. à không, ngốc tử, ta là ######## nhớ nhé." Nữ tử cong môi cười khẽ. Nói xong câu này, thiên địa bốn bề vặn vẹo biến đổi, dòng người xem kịch chen nhau hò hét đẩy ngã Trương Dạ đang ngẩn ngơ c·hết lặng.
"Ngươi đoán xem, tiểu tân nương vì sao vừa cười rồi lại khóc? Hahaha.." Tai Trương Dạ nghe rõ thanh âm này nhưng chẳng thể xác định là đến từ ai khi hàng người lũ lượt chen lấn xô đẩy giẫm đạp lên người hắn.
Khoảnh khắc Trương Dạ ngước đầu lên nhìn bầu trời trong lúc ngã, hắn thấy một khuôn mặt mọc ra sáu cái cánh từ đôi mắt che phủ bầu trời đang nhìn chằm chằm Trương Dạ, nó nhe cái hàm răng to tướng nở nụ cười tà dị.
Có vẻ chưa phải là hình thái hoàn chỉnh nhất của nó, duy chỉ cái nhìn của nó cũng đủ làm linh hồn Trương Dạ lạnh ngắt.
Trương Dạ ngã người xuống bên dưới theo tác động của lực đẩy, thứ hắn phải cảm nhận là nền đất lại không thấy đâu, chỉ thấy hắn chìm vào trong vũng nước sâu thăm thẳm không biết từ nơi nào ra.
Trương Dạ cứ ngơ ngác chìm vào đến tận đáy vực, hắn vẫn chưa hoàn hồn sau cơn hoảng loạn vừa rồi.
"Tại sao? Tại sao ta không nghe được tên của nàng? Không được.. Ta không muốn!! Ta.. Ta không biết được!! Tại sao ta lại cảm giác bất lực như vậy!?" Dưỡng khí dần cạn kiệt, hắn vùng vẫy cố sức muốn lội ngược lên, cảm tưởng bỏ qua lần này lần sau chính là cả đời.
Trương Dạ như con cá gắng bơi lên trên, khoảnh khắc sắp thoát khỏi vũng nước lạ, trên mặt nước bỗng xoáy đều vài vòng cuốn hắn vào bên trong.
Hình ảnh nữ tử cũng mờ ảo rung động biến mất sau đó, Trương Dạ với tay lên hét thảm, "KHÔNG!!!!"
Hắn phẫn nộ, không cam lòng, có nhiều điều hắn muốn hỏi, tim hắn đau đớn còn hơn mấy lần bị hành hình t·ra t·ấn.
"VÌ CÁI GÌ!? VÌ CÁI GÌ LẠI KÍCH ĐỘNG TA NHƯ VẬY!?"
"TẠI SAO TA LẠI MẤT KIỂM SOÁT!? NGƯƠI RỐT CUỘC LÀ AI!? KHÔNG.. TA LÀ TRƯƠNG DẠ!!"
Trương Dạ bất lực gào thét thảm thiết trong vô vọng, mặc kệ là rơi vào tình huống nào, nhưng lần này kể cả hắn còn chẳng hiểu được chính bản thân mình.
Hắn chẳng còn tin vào bản thân nữa.
Xoáy nước tiêu tán, để quang cảnh trước mắt Trương Dạ lần nữa thay đổi.
"Hắn lại phát điên rồi..!"
"Mau mau báo cho quản ngục!"
"Một người điên.. còn có bao nhiêu phiền phức? Để mặc hắn đi thôi"
Hai giọng nói cất lên từ hai kẻ có thực lực Hậu Thiên cửu trọng sau các thanh sắt bên ngoài đang nhấm nháp rượu chè.
Trương Dạ mệt mỏi gục đầu xuống sàn thở dốc, hắn chẳng còn tí tinh lực nào để có khả năng tiếp tục đứng dậy nữa.
"Ta.. đang ở đâu.."
"Mọi chuyện ban nãy.. đều là mơ..?"
0