{Kẹt kẹt bạch bạch} Vòng tròn dưới chân bắt đầu xụt xuống hình thành một cầu thang thông xuống dưới lòng đất rất sâu nhìn không thấy đấy.
Tiểu Tuyên nhìn xuống chỉ thấy một mãng đen tối không thấy đấy: “Trời ơi, sâu thật đấy không thấy đấy luôn.”
Ba Ba mập cũng đưa đầu tới nhìn thử không nhịn được cũng điên cuồng gật đầu.
Thấy hai người đó như vậy Mộng Đức đi tới từ đằng sau đạp tới hai đạp vào mông của hai ngươi đang cúi nhìn kia
{Bịch Bịch} hai người bị lãnh một đá lập tức đứng dậy quay người đồng thời đẫy ngã Mộng Đức, nắm đấm của cả hai vung lại nhắm thẳng vào tên hỗn trướng
{Oanh oanh, bịch, bịch} Những chiêu thức ra tay không một chút nương tình, khói bụi mịt mù.
Thiên Tài cùng hai vị mỹ nữ đứng ngoài nhìn cảnh tượng cả ba tương tàn cười rất sảng khoái.
“HaHaHa, được rồi, được rồi, cả ba mau thu tay đi chúng ta còn phải đi xuống khám phá nữa đó.”
Tiểu Tuyên mặt mày bầm đậm như dừng tay lại nhìn Mộng Đức lúc này đã b·ị đ·ánh thành đầu heo nói: “Được thôi, trận này chúng ta tạm hoãn lát nữa ra ngoài ta và Ba Ba phải giáo huấn cậu một trận nữa mới thôi.”
Ba Ba mập cũng thương tổn đầy cũng thu nắm đấm lại quay người tiếp tục đi theo phía sau.
Cả đoàn người cứ thế đi sâu vào trong địa sung dưới mặt đất.
…..
[Bên ngoài hang động]
Trương Dương lo lắng đi tới đi lui không ngừng làm cho Vô Thiên cảm thấy phiền toái liền mở miệng nói
“Được rồi Trương Dương huynh đừng đi tới đi lui nữa tất cả đều theo kế hoạch mà thôi.”
Vô Thiên nói xong cầm ly nước nằm trên kiệu thông thả nghĩ ngơi, các nữ hầu cũng đến xoa bóp chân tay cho hắn.
Trương Dương nhìn Vô Thiên thông thả nhưng trong lòng luôn có một cảm giác bất an vô cùng.
“Ta cũng biết là thế nhưng, ta cứ cảm thấy có chút bất an, không được ngươi đi vào trong kiểm tra cho ta.”
Trương Dương chỉ tay về một thủ vệ ra lệnh cho hắn.
Hộ vệ chấp tay lĩnh lệnh lập tức phóng ra ngoài di chuyển về phía hang động.
Trương Dương thấy hộ vệ rời đi thì thở ra một luồn trọc khí tiếp tục cắn ngón tay.
…..
Hộ vệ lĩnh mệnh tức tốc di chuyển về phía hang động.
{Vìu vìu} tốc độ di chuyển cực nhanh chân đạp hư không cấp tốc phi hàng thì liền bị một trảo thú từ sau đánh tới
{Ầm} hộ vệ bị trảo thú đánh lập tức bay đến phía trước lưng va vào cây { ầm ầm} liên tục vang đi va vào vô số cây cối cuối cùng dừng lại.
“Khụ” hắn cố ngẫn đầu ngước lên nhìn thì thấy một đầu cự ưng lông vàng ống ánh hiên ngang đứng trước mặt, rồi lặp tức lịm đi sinh cơ hoàn toàn biến mất.
……..
Nhóm Thiên Tài lúc này đang trên cầu thang đi xuống phía dưới.
“Thật là một cơ quan hùng vĩ.” Thiên Tài nhìn vào kiến trúc xung quanh không thể không khen ngợi.
Một dãy cầu thang xoắn ốc dẫn sâu xuống dưới trên tường chứa đầy những kí hiệu cổ xưa toả ra khí tức như một cự thú đang ngũ say.
Thiên Tài tò mò đưa tay chậm vào những kí tự thì đột nhiên cảm nhận được một loại nhịp đập kì lạ {thình thịch}
“Thật cổ quái, thế mà lại có nhịp đập.”
Càng đi xuống sâu khí tức cổ xưa càng nồng đậm.
Một thời gian sau cuối cùng cả đám cũng đi đến điểm cuối cùng của cầu thang.
Cả nhóm nhìn vào căn phòng trước mắt thật rộng lớn và nguy nga vừa đặt chân vào trong thì.
{phừ phừ} những cây đuốc trên tường đồng thời cùng lúc cháy lên, toả sáng cả căn phòng rộng lớn.
bước về phía trước ánh sáng của ngọn đuốc chiếu lên những bức tường xung quanh, nhìn lên trên đó thì cả bọn thấy được một bức đồ hoạ.
“Oa, bức tranh thật đẹp không biết nó đang vẽ gì nhỉ.” Linh Nhi không nhịn được thốt lên.
Trên bức tranh vẽ cảnh tượng của ba người, người bên trái có sừng, người bên phải có cánh, người ở giữa bình thường cùng nhau đứng trên
một phiến địa cầu.
Thiên Tài nhìn bức độ hoạ trầm tư một lúc rồi ra hiệu mọi người đi tìm kiếm xung quanh
“Thật kì lạ, mọi người chia nhau ra tìm xem còn bức tranh nào không.”
Mọi người gật đầu tản ra bắt đầu nhìn xung quanh
Tiểu Tuyên đứng trước bức tường la lên
“Bên này, ta tìm được một bức rồi đại ca.”
Thiên Tài lập tức chạy đến chổ của Tiểu Tuyên nhìn lên, trên bức độ hoạ này lại là cảnh ba người cùng lúc tranh nhau một liên đá có kí tự kì lạ.
Đang nghiên cứu thì Ba Ba mập cũng thốt lên
“Bên ta cũng tìm được một miếng, huynh đến đây xem.”
Thiên Tài tạm gác suy nghĩ đi đến chổ của Ba Ba chạm tây lên bức hoạ phủi đi một chút bụi. Bức hoạ lần này là cảnh hai người có sừng cùng
cánh liên hợp đánh tới người còn lại
Thế rồi Lạc Anh Tuyết cùng Linh Nhi và Mộng Đức đồng thời tìm được những bức hoạ.
“Được rồi, đây là bức cuối cùng.”
Trên bức tranh là cảnh người kia cùng tứ ngũ đại dị thú bên trên thành công ép lui hai kẻ còn lại đưa chúng đến một nơi khác viên đá cũng
được người kia đem đi đến một nơi nào đó, còn người đó cũng vì vậy mà cùng ngũ dị thú tán thân tại nơi này.
“Haizz! Hùng uy một đời tán thân nơi cô quạnh thật đáng tiết, được rồi cũng nên đi thôi.”
Ngay khi cả đám quay người lại tính rời đi thì từ sau lưng vang lên thanh âm.
“Kẻ đến nơi này cùng ta có duyên, ta la Nhược Thanh Viễn thượng thần thủ hộ nhân tộc, ngàn năm trước ta cùng ma tộc, thiên tộc cùng nhau
ngự trị tợi thế giới này nhưng bổn một ngày thiên giới thượng cổ nức ra một mãnh, chúng ta tranh giành nhau, bởi vì nếu có thể nắm giữ viên
đá này thì có thể thay thiên đạo làm chủ thế gian này…… vì không muốn thế gian rơi vào tay ác thân ta đã cùng ngũ vị thần thú chiến đấu bảo vệ mạnh vỡ cuối cùng tán thân tại đây.”
Nghe qua lời giới thiệu mọi người cuối cùng cũng hiểu về bức tranh trên tường kia, không để bọn họ suy nghĩ ý niệm tiếp tục nói
“Ta không mong ngươi thay ta báo thù chỉ mong ngươi thay ta chăm lo cho ngũ vị thần thú cũng thay ta bảo hộ mãnh vỡ kia.”
Nói xong căn phòng bắt đầu run động mỡ ra năm cái cổng phòng cùng một cánh cổng phòng khổng lồ.
“Được rồi mọi người tại nơi này có năm cánh cửa chúng ta lai có sáu người nên ta quyết định từ bỏ danh gạch thần thú thượng cổ, các người
tuý ý.”
Cả nhóm nhìn nhau rồi nhìn Thiên Tài khó hiểu, thấy bọn họ như vậy hắn cũng giải thích nghi hoặc của bọn họ
“Được rồi, đừng nhìn ta như thế, ta không có thích hợp với ngũ đại thần thú viễn cổ, nếu không thì lát nữa ta sẽ giữ lấy mãnh vỡ thiên đạo vậy.”
Cả nhóm suy nghĩ kĩ một lần rồi gật đầu đồng tình rồi thay nhau đi đên các cánh của truyền thừa ngũ đại thần thú.
Thiên Tài thấy họ rời đi cũng thở ra một ngụm trọc khí hắn biết trong tay hắn có hệ thống sau này có thể còn sở hữu những dị thú mạnh hơn nữa.
Ngay lúc hắn đang suy tư thì âm thanh hệ thông vang lên
[Tinh! cảm nhận được mãnh vỡ thiên đạo, hệ thống khuyến nghị kí chủ thu thập đễ thăng cấp hệ thống.]
Thiên Tài nghe được thanh âm hệ thống ngạc nhiên không thể tinh vào những gì hắn vừa nghe được
“Cái gì vậy mà lại có thể nâng cấp hệ thống quá tuyệt.”
Thế rồi hắn cũng không nghĩ nhiều nữa bắt đầu ngồi xuống tu luyện chờ đợi mọi người thử thách.
Linh khí xung quanh bắt đầu cùng nương theo hắn tu luyện vận chuyễn linh khí trong địa cung vô cùng đặt biệt mang theo ngũ hành hệ khí làm cho quá trình tu luyện của hắn trở nên nhanh hơn rất nhiều.
0