Lệnh bài trong tay Thiên Tài ngay lập tức bị bóp nát, trong tâm hắn hiện lên một đoạn sát cơ nồng đậm
-Trương Dương! Ngươi chắt chắn phải c·hết!
Thiên Tài thét lên, thanh âm vang dội trong cánh rừng rộng lớn, kèm theo tiếng thét là một đoạn sóng linh lực.
Thấy hắn như thế bốn người còn lại cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức mà sinh ra cảm giác bi thương và phẩn nộ.
Lạc Anh Tuyết cùng Linh Nhi bước tới nắm chặt bàn tay hắn làm cho hắn cảm nhận được sự chở che, từ trên hóc mắt bất chợt chảy dài hai dòng nước mắt.
Trong đầu hắn từng khoảng khắc của hắn cùng tiểu phi như một bộ phim chảy qua.
-Tiểu Phi là ta hại ngươi! Là ta không tốt!
Cứ như vậy Thiên Tài khóc suốt một ngày rồi lim đi mất. Thấy hắn như thế Lạc Anh Tuyết liền ngồi trên hai gót chân dùng đùi mình làm một
cái gối cho hắn gối đầu.
Nhìn hắn ngủ cả nhóm thấy rất yên bình cũng nghĩ ngơi cả nhóm cứ như vậy đã ngủ đi.
…..
Trương Dương cùng Vô Thiên ngay lúc này đã cảm nhận được điều kì lạ, đặc biệt là Trương Dương mắt hắn bây giờ đã nhảy loạn.
Trương Dương tâm trạng bất an nhìn Vô Thiên nói
-Vô Thiên huynh ta cảm thấy có gì đó không ổn, hay là…hay là chúng ta rời đi trước.
Vô Thiên cũng đã cảm thấy được điều bất thường nhưng vẫn giả bộ bình thản nói
-Trương Dương huynh đừng lo lắng mọi việc đều nằm trong tính toán của ta cả rồi.
Vô Thiên nói rồi cầm ly nước lên đưa tới nhưng tay hắn lại run rắc liên hồi làm nước vung vãi khắp nơi.
…..
Thiên Tài ngay sau khi nghĩ ngơi cũng đã ổn định tâm tình đứng dậy đi tới cơ thể của ba người áo đen, lột sạch đồ trên người của chúng, rồi
bàn giao vời bọn người Lạc Anh Tuyết
-Được rồi ta đã quyết định trảm sát Vô Thiên và Trương Dương mọi người muốn cùng ta chiến hay rời đi ta không ngăn cản.
Cả bọn nghe thấy lời này suy nghĩ một thời gian ngắn rồi đưa ra quyết định
Tiểu Tuyên bước đến đấm vào vai Thiên Tài nói
-Huynh đi đâu đệ sẽ đi theo.
Thiên Tài nhìn Tiểu Tuyên gật đầu. Ba Ba mập cũng bước lên nhìn Thiên Tài nói
-Được thôi, đệ đã muốn g·iết chúng từ lâu rồi.
Tiếp sau đó là Lạc Anh Tuyết rồi Linh Nhi cuối cùng là Mộng Đức điều đầu nhập vào kế hoạch.
-Nếu mọi người đã quyết định vậy bây giờ ta sẽ phổ biến kế hoạch.
Thế rồi Thiên Tài bắt đầu phổ biến kế hoạch cho mọi người, nghe xong kế hoạch cả bọn gật đầu.
-Được, nếu tất cả đã hiểu vậy chúng ta bắt đầu kế hoạch.
Thiên Tài, Tiểu Tuyên, Mộng Đức cùng nhau thay ra bộ quần áo mà hắn vừa lột ra trước đó.
Thay đồ xong cả ba tự tay đánh bản thân mình tạo ra một cảnh tượng b·ị t·hương tổn năng rồi bắt đầu di chuyển đên chỗ trú ẩn của Trương
Dương và Vô Thiên.
{Vù vù} Thân ảnh ba người di chuyển với tốc độ cực nhanh chẳng mấy chóc mà đã đến được nơi của hai người kia.
-Đến nơi rồi, hai người nghe theo hiệu lệnh của ta mà hành động
Hai người còn lại gật đầu rồi đi vào bên trong.
Vừa vào bên trong cả ba nhìn thấy hai kẻ đang ngồi ung dung, Thiên Tài nhìn về phía hai người kia gật đầu rồi tức tốc chạy vào
-Báo cáo Trương Thiếu Gia, chúng tôi đi thám thính hang động đã trở về.
Trương Dương thấy ba người trở về thì thở phào nhẹ nhóm nhìn tới thấy trên người cả ba có vô số v·ết t·hương không nhịn được hỏi tới
-Các ngươi đây là làm sao? Sao lại thương tổn tới mức này?
Thiên Tài quỳ dưới đất hương phía Trương Dương nói tới
-Thưa Trương Dương thiếu gia, lúc trở về bọn ta vô tình phát hiện một đoá Huyết Cốt Hao đã chín muốn lấy tới cho ngài nhưng bị một con
Kim Sí Điểu trấn thủ t·ấn c·ông.
Nghe thấy Huyết Cốt Hoa ánh mắt của Trương Dương và Vô Thiên lặp tức sáng lên
Trương Dương nhìn đến phía Thiên Tài hỏi lại lần nữa
-Ngươi có chắc là Huyết Cốt Hoa chứ.
Thiên Tài cúi mặt xuống cung kính trả lời
-Thuộc hạ chắc chắn.
Thấy được tên trước mắt khẳng định Trương Dương không kìm được tâm tình trở nên hưng phấn nói
-Tốt vậy mau dẫn đường cho chúng ta, nhanh lên không được để con chim kia chiếm trước được.
Thấy tên Trương Dương trước mắt đã rơi vào bẩy Thiên Tài miệng khẻ cười rồi nói.
-Vâng.
Thế rồi Thiên Tài đứng lên tức tốc chạy đi, hướng hắn chạy đến chính là hướng mà hắn trước đó đã bố trí để đối phó với Thanh Yểm Thú
nhưng chưa dùng tới.
Thiên Tài vừa di chuyển vừa truyền âm đến cho ba người còn lại chuẩn bị vào thế, chạy một thời gian cuối cùng hắn cũng đã đi đến trước trận
pháp.
Ngay khi đến đúng địa điểm Thiên Tài ngay lập tức ra lệnh
-Ra tay.
Ngay khi hiệu lệnh được phát ra hai người Tiểu Tuyên, Mộng Đức ngay lập tức tiêu diệt hai những tên thủ vệ trước đi theo.
Chưa kịp phản ứng thì một thanh âm vang lên {quát} một con đại bàn đánh tới móng vuốt như phá không mà đánh tới.
{Ầm} móng vuốt đánh đến trên cơ thể của hai người Trương Dương và Vô Thiên điều được một loại pháp khí hộ thân thôn phệ
Trương Dương và Vô Thiên bị chấn động đẩy lùi về phía sau mười bước, mỗi bbước chân lún vào mặt đất sâu một trượng
Vô Thiên tay bị chấn động đánh đến t·ê l·iệt nhìn đến ba người mặt đồ đen
-Đáng c·hết các ngươi….các ngươi rốt cục là ai?
Thiên Tài bước đến phía trước tháo bỏ che mặt cười lớn
-Haha, các người đúng là nhiều việc hay quên mà đến lão gia gia của mình cũng không nhận ra sao.
Thấy được gương mặt của kẻ đứng phía trước đôi mắt của hai người Vô Thiên nheo lại đôi mày cong lên, không dám tin vào mắt mình.
-Cái này không thể nào, làm sao các người có thể còn sống chứ?
Trương Dương không nhịn được mà thét lên
Thiên Tài cũng từ từ bước tới nói
-Các ngươi không cần biết chúng ta làm sao mà thoát, chỉ cần nhớ ngày này năm sau chín là ngày giỗ của các người.
Nói rồi cả ba rút binh khí lao lên, hai người Trương Dương và Vô Thiên cũng ngay lập tức rút binh khí
{Binh binh ầm ầm} người và thú lao đến chiến đấu điên cuông làm một mãng rừng rậm b·ị đ·ánh đến mức không còn một góc cây nào
-Thiên Lôi Báo phóng thích lôi đình vạn phá quân
Theo lệnh của Thiên Tài ngay lập tức một đoàn lơi đình bao phủ nhóm người bên phía Trương Dương.
{Ầm đùng ầm đùng} Lôi đình đánh tới làm hai người kia lùi lại phía sau liên tục, lùi một đoạn đường thì Trương Dương quay đầu nhìn lại không
thấy ba người tiếp tục đuổi tới
-Vô Thiên huynh ta không thấy chúng đuổi tới, có lẽ đã cắt đuôi được bọn chúng
Vô Thiên cảm thấy có điều bất thường, ngay khi tín quay đầu lại thì một luồn sương mù bao phủ tất cả.
{len ken len ken} trong sương mù phủ kín âm thanh cầm ngọc vang lên làm linh hồn người bị chấn động đến mà mất hết sự phòng bị
-Thanh âm thật hay, thật nhẹ nhàn.
Trương Dương bị thanh âm chấn đến hồn phách mê mang không tự chủ, Vô Thiên nhìn thấy một màng này liền nhận ra tiếng đàn có vấn đề
lập tức phong bế kí lục thức.
Sau khi phong bế Vô Thiên tính đi đến gọi Trương Dương tỉnh lại một con mãnh hổ từ trong sương mù lao lên vồ lấy Trương Dương lôi vào
màng sương.
Vô Thiên biết được cứ tiếp tục cũng không có việc gì tốt quyết định thoát khỏi đây trước rồi mới tính, nhưng hắn đi mãi vẫn không thấy được
lối thoát đã như vậy hắn còn bị các loại dị thú tập kích b·ị t·hương vô cùng
Vô Thiên nhìn về hướng bên ngoài nói
-Các người nghe cho rõ đây, ta là Công Tôn thế tử của Công Tôn thế gia nếu như các người dám g·iết ta Công Tôn gia sẽ không tha cho các ngươi.
0