Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 101: Thiên Tuỷ Ngọc Dịch

Chương 101: Thiên Tuỷ Ngọc Dịch


Từ Vạn Linh Đường đi ra, trước khi trời tối Lý An đã tìm được một nhà trọ nhỏ nằm trên một con phố vắng ở phía bắc Nguyệt Giang Thành ở lại. Tuy nói là nhỏ nhưng tòa thành này thân là địa điểm du lịch vang danh tứ phương, nhà trọ có thể cắm rễ ở đây không biết bao nhiêu năm tự nhiên cũng không đơn giản, tòa nhà cao 3 tầng, kiến trúc nội thất đơn giản sạch sẽ, bên trong có hơn 10 người hầu mặc đồng phục màu vàng lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ, lượt khách vào ra mảy may không ít chút nào.

Bởi vì đã hết phòng cho nên Lý An chỉ thuê được một căn phòng nhỏ nằm ở ngay lối vào tầng hai, tuy bình thường hơi ồn ào một chút nhưng đối với một người quen ở trong hang động, hốc cây các loại thì chẳng tính là gì. Ít nhất không cần lo đang nằm ngủ tự nhiên bị một bầy sói đói bao vây hay là bị rắn độc lặng yên không một tiếng động cắn tới.

Lý An vừa đóng cửa phòng lại một cái cạch, chiếc túi nhỏ sau lưng hắn lập tức mở toang, Bạch Hầu sớm đã không chờ nổi nữa lập tức nhảy phắt lên trên bàn, hai mắt dáo dác quan sát xung quanh.

Sau đó con khỉ nhỏ vô cùng thuần thục cầm lấy ấm trà trên bàn lên rót vào cốc sau đó uống cạn, biểu cảm khoan khoái như người nghiện rượu lâu năm, mà thực sự thì con khỉ nhỏ này là một tên bợm rượu chính hiệu.

“Đi sang một bên chơi đi, ta phải điều chế Thiên Tủy Ngọc Dịch.” Lý An ném thanh Bách Luyện Kiếm cho Bạch Hầu rồi xua tay nói.

Bạch Hầu chỉ chờ có vậy, khoái chí kêu to, bàn tay bé nhỏ chuẩn xác tiếp được Bách Luyện Kiếm, sau đó bằng một động tác vô cùng thuần thục đẹp mắt rút thanh trường kiếm ra xoay một vòng rồi bắt đầu ở trong căn phòng nhỏ múa may thanh kiếm không ngừng, nhanh tới mức để lại tàn ảnh.

“Hzzzz...! Lại không bằng một con khỉ, đúng là tức c·hết ta mà!” Lý An nhìn Bạch Hầu luyện kiếm, lắc đầu không thôi, trong lòng có chút hoài nghi nhân sinh.

Căn phòng nhỏ là vậy, Bách Luyện Kiếm lại dài sấp sỉ 2m, Bạch Hầu múa kiếm nhanh chóng lưu loát lại mảy may không để lưỡi kiếm cắt trúng bất cứ thứ gì trong phòng, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhanh như sấm vang chớp giật, cảnh giới kiếm thuật chỉ sợ có thể so với cao thủ kiếm thuật trong giang hồ rồi.

Kiếm pháp của Bạch Hầu rõ ràng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ Thiên Huyền Kiếm Kinh mà Lý An luyện mỗi ngày nhưng hoàn toàn không phải là Thiên Huyền Kiếm Kinh, động tác ở giữa vô cùng tùy ý, xuất kiếm thu kiếm hoàn toàn không theo quy luật nào.

Lý An tự thẹn rằng nếu chỉ đơn thuần so kiếm thuật với nhau mà thôi, hắn không phải đối thủ của con khỉ nhỏ còn chưa cao tới eo hắn này.

“Quái lạ! Chẳng nhẽ kiếp trước của mày là cao thủ tuyệt thế, kiếp này đầu thai thành khỉ nhưng vẫn chưa quên bản năng múa kiếm.” Lý An lắc đầu, có chút ghen tị nói một câu rồi chọn một góc không ảnh hưởng tới Bạch Hầu luyện kiếm ngồi xuống.

Hắn đầu tiên lấy đống dược liệu vừa mua được ở Vạn Linh Đường đặt lên đất sau đó lấy ra một chiếc chày và một chiếc cối bằng gỗ nhỏ.

Dược liệu đều đã được xử lý cẩn thận rồi, Lý An lần lượt bỏ từng loại dược liệu vào cối rồi giã thành bột. Quá trình này tuy nhìn đơn giản nhưng không hề đơn giản chút nào, muốn dược liệu được tán thành bột mịn yêu cầu rất cao đối với lực đạo và độ chính xác của người làm, hơn nữa dù có kỹ năng tốt tới đâu thì cũng tiêu hao cực kỳ nhiều thời gian.

Lý An mực ngồi tán thuốc một ngày trời cuối cùng mới tán toàn bộ dược liệu mua được thành bột mịn, trước người hắn lúc này đã nhiều thêm mấy chén sứ bột thuốc đủ màu, có bột Kim Diệp Thảo màu sắc như bột vàng tản mát ra mùi thơm cây cỏ, bột Phách Long Huyết thì màu đỏ tươi như máu, mùi hương phát ra gay gay mũi, bột Tử Ngọc Sâm lại trắng xanh như ngọc, không mùi không vị,…

“Ôi cái lưng tôi!” Lý An đứng dậy vươn vai một cái, lập tức xương cốt toàn thân phát ra một trận tiếng kêu răng rắc giống như là đang khiếu nại.

Mở cửa nhìn ra bên ngoài mới phát hiện bây giờ đã là giữa đêm rồi, đường xá bên ngoài tối đen như mực, tuyệt nhiên không hề có một tiếng động dù là nhỏ nhất. Bạch Hầu đã leo lên thành xà ngang trên mái nhà ngủ ngon lành, trong tay vẫn ôm chặt thanh Bách Luyện Kiếm không rời.

Tuy nói Phàm Huyết Cảnh về bản chất vẫn chỉ là người bình thường mà thôi nhưng cơ thể đã được cường hóa rất nhiều, một ngày làm việc không nghỉ nhưng Lý An không cảm thấy mệt mỏi chút nào, hắn liền đi xuống đại sảnh thì thấy phía sau quầy đang gật gà gật gù 2 tên người hầu một gầy một béo, hẳn là người trực đêm hôm nay.

“Khụ.. khụ…!” Lý An ho một tiếng đánh động hai tên người hầu đã sớm không mở nổi mắt.

“Quý… quý khách! Ngài cần gì hay sao ạ.” Tên gầy lập tức giật nảy mình, vội vàng chạy ra khỏi quầy hỏi thăm. Nếu như người chủ sự mà biết bọn hắn dám ngủ gật trong ca trực thì tiền công tháng này chỉ sợ phải mất một nửa rồi.

Tên béo cũng hốt hoảng vô cùng, khuôn mặt béo núc ních cười lấy lòng.

“Yên tâm đi, ta không nói với quản sự đâu. Lấy cho ta một bếp lò nhỏ, một chiếc siêu sắc thuốc nhỏ, đưa lên phòng ta luôn nhé.” Lý An mỉm cười nói một câu rồi quay người đi lên phòng.

Đợi tới khi bóng lưng Lý An đã khuất, tên béo mới khó chịu mở miệng: “Nửa hôm nửa đêm không ngủ lại đi sắc thuốc, là một tên ma bệnh à!”

“Quản làm gì bệnh hay không bệnh, mau đi chuẩn bị đi, cẩn thận tháng này không có tiền đi Bách Hoa Lâu gặp Bích cô nương của ngươi đâu.” Tên gầy hung hăng trừng tên béo một cái làm người sau sợ rụt cả cổ vội chạy xuống nhà bếp.

Khoảng 15 phút sau bếp lò cùng siêu sắc thuốc đều đã được đưa tới, Lý An lại bắt đầu tuần tự cho từng loại bột dược liệu vào trong ấm, dùng lửa nhỏ mà đun.

Đây mới là giai đoạn quan trọng nhất quyết định xem Thiên Tủy Ngọc Dịch có thành công hay không, tuyệt đối đừng tưởng việc này đơn giản, khối lượng dược liệu đưa vào, tốc độ đổ bột vào ấm, nhiệt độ ngọn lửa, độ ẩm của bột,… dù là một chi tiết nhỏ nhất cũng phải nhất nhất tuân theo chỉ dẫn của Diệu Thủ Tâm Kinh ghi chép.

Độ khó trong đó không cao mà là rất cao, Lý An dù có giác quan siêu phàm thường nhân nhưng tới tận bây giờ vẫn chỉ có khoảng 6 thành tỷ lệ thành công mà thôi, đây đã là rất cao rồi.

Lại một ngày một đêm qua đi, thời gian này từ đầu tới cuối Lý An đều ngồi nhìn chằm chằm vào bếp lò, thậm chí thở mạnh một cái cũng không dám vì sợ làm ảnh hưởng tới ngọn lửa. Cách một đoạn thời gian người hầu trong nhà trọ sẽ đem theo củi và thức ăn tới để trước cửa phòng, ngoài ra không có ai tới làm phiền hắn nữa.

Bạch Hầu dù bình thường tính tình nghịch ngợm nhưng cũng biết rõ nặng nhẹ, mảy may không dám gây ra tiếng ồn cùng với làm phiền Lý An, đa phần thời gian đều ngồi ngắm nghía sờ soạng Bách Luyện Kiếm nửa bước không rời.

Cuối cùng số bột dược liệu cuối cùng cũng được đổ vào ấm thuốc, Lý An lập tức đóng nắp lại nín thở chờ đợi.

Khoảng 3 phút sau, trong ấm bắt đầu truyền ra t·iếng n·ổ tí tách cực kỳ nhỏ, chất lỏng trong ấm bắt đầu chầm chậm đông đặc lại một cách nhanh chóng.

Lý An chờ đợi đã lâu lập tức vội vàng mở nắp ấm ra, một mùi hương nồng ngạt lập tức lan tràn ra khắp căn phòng. Trong ấm lúc này chỉ còn lại một lớp chất lỏng sền sệt như mật ong, màu trắng đục, đây chính là Thiên Tủy Ngọc Dịch.

Cuối cùng cũng thành công, hắn lập tức vội vàng đổ toàn bộ Thiên Tủy Ngọc Dịch vào bình ngọc để cất giữ, vừa lau mồ hôi trên trán vừa lẩm bẩm: “Cũng không biết những người khác không có giác quan siêu phàm như mình làm sao biết được lúc chất lỏng trong ấm bắt đầu đông đặc lại, chẳng nhẽ đều là nhờ kinh nghiệm? Cái này không biết luyện tập bao nhiêu lần mới làm được đi!”

Thiên Tủy Ngọc Dịch chỉ có thể sử dụng bình ngọc để cất giữ nếu không sẽ nhanh chóng mất đi dược tính, một bao nhỏ dược liệu ấy vậy mà sau khi tinh luyện hết tạp chất chỉ để lại một lượng Thiên Tủy Ngọc Dịch đủ để đổ đầy 1/3 chiếc bình ngọc bao chưa tới 5cm.

Chương 101: Thiên Tuỷ Ngọc Dịch