Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 111: Trúng độc
Bên trong con hẻm nhỏ vô danh bình thường là nơi tụ tập của đám ăn mày, đêm nay lại tề tụ rất nhiều cao thủ mà bình thường chỉ có thể nghe danh nhưng không thể gặp, nói ra quả thực làm người sợ hãi.
Phía Diệu Quang Hà, Nguyệt Hoa Thi Hội cũng đã bước vào hồi kết thúc, trên con sông nhỏ chỉ còn lẻ loi vài ba chiếc thuyền, danh hiệu Nguyệt Hoa Tài Tử cũng sắp có chủ.
Ninh Thanh Hàn sau khi bị đám người xô ngã, đứng dậy đã không thấy Lý Tiểu Hoa đi cùng ở chỗ nào. Lúc đầu nàng còn tưởng bạn của mình chẳng qua là đi lạc, gọi thêm hộ vệ bốn phía tìm kiếm lên trong đám người, nhưng theo thời gian trôi qua, Ninh Thanh Hàn cũng dần nhận ra có điều không ổn.
“Về phủ gọi thêm người tới đây, càng nhiều càng tốt, nhớ đem theo v·ũ k·hí.” Ninh Thanh Hàn lạnh giọng hạ lệnh cho tên hộ vệ đi theo hộ tống, lúc này bởi vì vừa bước lên bờ liền bị đám người lạ mặt kia xô ngã, nếu không bên cạnh nàng có hơn mười tên hộ vệ trong phủ cũng không tới nỗi tùy ý bị x·âm p·hạm như vậy.
Tên thuộc hạ vội vàng tuân lệnh, chen vào đám đông khuất dạng.
Ninh Thanh Hàn ngửa đầu lên nhìn trời đêm tối tăm, pháo hoa nổ tung nhuộm đỏ cả khuôn mặt của nàng. Chẳng nhẽ là tên họ Vương kia dở trò? Cũng có thể lắm, tên khốn kh·iếp này xưa nay nổi tiếng ưa thích ức h·iếp người khác!
Quay trở lại bên trong con hẻm nhỏ, nữ tử hắc y phần trên rõ ràng là con người nhưng từ dưới váy lộ ra lại là một cái đuôi rắn thật dài, trông hơi có chút dọa người.
Tên kim huyết luyện thể sĩ không còn tâm trạng đâu mà chặn đường rút lui của Lý An nữa, hắn cấp tốc chạy tới bên cạnh kẻ được gọi là Vương thiếu chủ, nhiệm vụ môn chủ giao cho hắn chỉ là bảo vệ an nguy của vị thiếu chủ này mà thôi, còn lại những chuyện khác chỉ là tiện tay thì làm.
Lấy thủ đoạn độc ác của vị môn chủ kia, nếu như hắn để thiếu chủ chịu một chút thương tổn thôi thì kết cục nhẹ nhất cũng là lột da rút gân, tồi tệ hơn nữa thì sẽ trực tiếp bị ném vào Tuyệt Sinh Đường, tới lúc đó mới thực sự là sống không bằng c·hết.
“Ả ta là Luyện Khí Sĩ, thiếu chủ cẩn thận.” Tên kim huyết cảnh chặn giữa bạch bào công tử và nữ tử hắc y, trầm giọng nhắc nhở.
Bạch bào công tử lắc tay, kim hoàn xuất thần nhập hóa lại xuất hiện xoay vòng xung quanh hắn. Y quan sát xung quanh một vòng, đêm nay chẳng qua là muốn ra ngoài vui chơi một chút, không ngờ lại chọc trúng một đám gia hỏa khó xơi này, nữ tử mình người đuôi rắn kia không biết từ lỗ nào chui lên thì cũng thôi đi, còn có tên tiểu tử dùng kiếm cùng với con khỉ nhỏ kia nữa, thực sự là đau đầu.
“Chẳng nhẽ hôm nay bước ra khỏi cửa bằng chân trái hay sao mà xui tận mạng vậy! Bổn công tử không chơi đùa với các ngươi nữa, đi thôi.” Bạch bào công tử ngửa lên trời than thở một câu rồi quay sang hạ lệnh, đám người lập tức cứ như vậy nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không để ai vào mắt.
“Khốn kh·iếp! Để người ở lại!” Lý An thấy cảnh này sao có thể để yên được, hắn hét lớn một tiếng, cùng với Bạch Hầu một trái một phải đuổi theo.
Dẫu biết bản thân không phải là đối thủ của một vị luyện khí sĩ cùng với một vị kim huyết luyện thể sĩ, huống hồ bên đối phương còn có mấy chục tên hắc y thân thủ không tệ. Nhưng bảo Lý An cứ như vậy mặc kệ bọn hắc y vác theo Lý Tiểu Hoa rời đi thì hắn là sao có thể chấp nhận được.
Tên kim huyết cảnh đã tản đi trạng thái kim thân, da dẻ khắp người trở về như bình thường, thấy cảnh này cũng không lại xuất thủ mà hướng về phía sau ném ra 3 viên châu màu đen lớn bằng nắm tay trẻ con.
Ba viên châu bay ra được một đoạn thì bụp bụp bụp ba tiếng giòn tan, tại chỗ ầm ầm nổ tung thành vô số khói đen đặc kịt. Lý An thân hình lao thẳng tới, thân người trực tiếp bị khói đen nuốt trọn.
Một mùi hương cực kỳ gay mũi xộc thẳng lên đầu làm Lý An lập tức toàn thân chóng váng, hắn lập tức thở hắt ra một hơi thật mạnh sau đó mím miệng nín thở, thân hình nhanh chóng rời khỏi phạm vi bao trùm của khói đen.
Khói đen này hóa ra không chỉ có tác dụng che đậy tai mắt đơn giản như vậy mà còn có chất kịch độc, thậm chí phàm huyết cảnh như Lý An vừa mới hít vào một chút liền đầu choáng mắt hoa, toàn thân bủn rủn vô lực, người bình thường chỉ sợ chạm vào một chút liền c·hết bất đắc kỳ tử.
Lý An lùi ra khỏi phạm vi bao trùm của khói đen, dù phản ứng đã đủ nhanh nhưng c·hất đ·ộc cũng đã kịp thấm vào người làm hắn có chút choáng váng, phải chống Bách Luyện Kiếm xuống đất mới có thể trụ vững thân hình.
Nếu là lúc bình thường, lấy tính cảnh cẩn thận quá mức kia của hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng như vậy mà chui đầu vào trong khói đen không rõ xuất xứ kia, nhưng mắt thấy đối phương sắp đem theo tỷ tỷ rời đi, hắn nhất thời trong lòng nóng vội mà hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ, cái giá phải trả lập tức xuất hiện.
Chậm hơn hắn khoảng nửa giây, Bạch Hầu cũng từ trong khói đen lao ra ngoài, thân hình đập mạnh xuống đất rồi theo quán tính trôi về phía sau, đã b·ất t·ỉnh nhân sự, không rõ là còn sống hay đ·ã c·hết.
Lý An thấy cảnh này trong lòng càng là một mảnh lạnh toát, lúc này đây da dẻ của hắn cũng đã bắt đầu nổi đỏ bất thường, cảm giác ngứa ngáy vô cùng khó chịu làm hắn không nhịn được đưa tay ra gãi, không ngờ độc tính của khói độc còn có thể ngấm qua da.
Bất chấp tất cả, hắn tung người nhảy lên nóc tường muốn nhìn lại, phía sau khói đen nào còn bóng dáng của kẻ nào.
Trên nóc tường đối diện, hắc y nữ tử cũng đã khôi phục về thân người, lạnh lùng lên tiếng: “Ta nguyên ngươi tốt nhất vẫn là từ bỏ ý định đuổi theo đi! Chẳng qua là bọn chúng e ngại chúng ta nên mới rút lui thôi, lấy chút thực lực cỏn con của ngươi, nếu còn đuổi theo thì c·hết thế nào còn không biết.”
“Cầu cô nương hãy giúp ta cứu người, chỉ cần cứu người thành công thì yêu cầu gì ta cũng chấp nhận!” Lý An giống như c·hết đ·uối bắt được ngọn cỏ cứu mạng, vội vàng chắp tay hướng đám hắc y nhân đứng trên nóc tường đối diện cầu xin.
Nữ tử hắc y lắc đầu: “Không quen không biết, không thân không thích, ta ra tay cứu một mạng người còn không biết đủ? Thôi vậy, là ta lo chuyện bao đồng. Đi thôi!”
Dứt lời, đám người lập tức quay người nhảy lên mái ngói rời đi, chỉ để lại Lý An sững sờ đứng yên tại chỗ.
Trước lúc rời đi, nữ tử hắc y quay người lại tùy ý hướng Lý An nói: “Nói cho ngươi biết, người kia bị Vương Tiêu Dạ bắt đi chỉ sợ sẽ ném vào Tuyệt Sinh Đường. Nếu như còn muốn cứu người thì hãy tới miếu sơn thần nằm cách Nguyệt Giang Thành 5 dặm về phía đông. Đúng rồi, ngươi cũng đừng hận ta thấy c·hết không cứu, bọn ta cũng thực sự là lực bất tòng tâm.”
Dứt lời, đám người áo đen đã biến mất sau màn đêm đen nghịt.
Sau khi đi được một đoạn, một tên thuộc hạ hướng hắc y thiếu nữ khó hiểu hỏi: “Thống lĩnh vì sao lại hành sự bất cẩn như vậy? Bây giờ chúng ta đã bại lộ trước người của Tuyệt Thế Đường Môn, bọn chúng chắc chắn sẽ nâng cao cảnh giác. Hơn nữa người còn tiết lộ cho tên kia địa điểm tập kết nữa, lỡ chuyện này lộ ra ngoài thì sao?”
Hắc y thiếu nữ được xưng là thống lĩnh lắc đầu: “Chúng ta ở dưới mũi dám Đường Môn làm nhiều việc như vậy, ngươi cho là bọn chúng cái gì cũng không biết. Tên tiểu tử kia kiếm pháp không tồi, còn có một con khỉ con làm trợ thủ, trong lúc chiến đấu có thể cầm chân được một tên kim huyết cảnh rồi, kẻ này lại kết xuống sinh tử đại thù với Vương Tiêu Dạ. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, nếu có thể lôi kéo hắn vào hàng ngũ thì chúng ta lại có thêm một trợ thủ đắc lực.”
“Thống lĩnh cao kiến!” Tên thuộc hạ nghe vậy cũng chỉ có thể chắp tay khen ngợi, dù vậy trong lòng hắn vẫn cho rằng hành động đêm nay của thống lĩnh đại nhân quá mức khinh xuất, hoàn toàn không thích hợp với phong cách cẩn thận thường ngày của ngài chút nào.
***
Năm cũ qua đi, nắm mới lại tới, kính chúc quý đọc giả và gia đình một năm mới hạnh phúc, an khang, thành công công rực rỡ! Chúc cho cuốn Dị Giới Thương Nhân Thành thuận lợi hoàn thành và có thể đem lại cho các đọc giả giây phút thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng!!! Xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện từ đầu tới giờ! Và một lần nữa, Xin Chúc Mừng Năm Mới!!!