Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 129: Bắt đầu hành động
Bên trong căn phòng lớn trong tổng bộ Tuyệt Thế Đường Môn, mười mấy người đang yên lặng mà đứng, không khí trầm trọng như chì, mặt ai cũng biểu cảm nghiêm trọng.
Những người ở đây, ngoại trừ Vương Bất Hối cùng con trai ra thì thấp nhất cũng là Kim huyết luyện thể sĩ, vậy mà ai nấy đều một bộ không doạ tự sợ, an phận chắp hai tay trước người theo dõi diễn biến, một bộ thà c·hết chứ không mở miệng.
Vương Vô Ngân dù bị đại ca mình mắng giữa đông đảo người bên dưới như vậy nhưng không hề thẹn quá hoá giận, hắn mỉm cười hỏi ngược lại: “ Suy cho cùng thì phụ thân đệ lại Đường Môn cho đệ cùng nhị tỷ, một thư sinh như huynh lo lắng làm gì? Lại có thể lo được cái gì?”
“ Phụ thân không còn, huynh trưởng như cha! Ta làm sao có thể nhìn ngươi đi vào lầm lỗi được, không chỉ ngươi mà toàn bộ Vương thị, toàn bộ Đường Môn này đều sẽ chôn cùng với Vương Vô Ngân ngươi.” Vương Bất Hối một thân thư sinh chân yếu tay mềm, trói gà không chặt nhưng mảy may không sợ hãi chút nào, chỉ thẳng vào mặt Vương Vô Ngân tiếp tục mắng chửi.
“ Bình thường gia tộc cùng môn phái nhờ vả thì mảy may không giúp đỡ! Bây giờ phụ thân không còn lại ngồi đấy lải nhải cái gì mà huynh trưởng như cha! Đây chính là đạo lý thánh hiền nhà ngươi ngộ được trong sách? Nực cười!” Vương Vô Ngân hài hước mỉm cười, nhẹ lắc đầu: “ Người đâu, đưa Vương Bất Hối cùng với con trai y tới Táng Hồn Viện, không có lệnh của ta tuyệt đối không được để hai vị này rời khỏi đó nửa bước.”
Lập tức bên ngoài xồng xộc chạy vào mấy tên hộ vệ mặc hắc y, hông đeo đao đeo kiếm. Bọn hắn đối với Vương Bất Hối nói một tiếng thất lễ rồi xách tay lão kéo ra ngoài. Vương Bất Hối dù cố gắng dãy dụa nhưng trước mặt những người luyện võ này chút sức lực của hắn thực sự là không đáng kể chút nào, chẳng khác nào kiến lay cây, y chỉ có thể hét thảm: “ Tổ tiên tại thượng, tổ tiên tại thượng, ngươi làm như vậy chính là dồn Vương gia vào chỗ c·hết, dồn con cháu anh em của mình vào chỗ c·hết!”
Con trai của Vương Bất Hối là Vương Thiên Tàn cũng bị người dẫn đi, hắn cũng giống như cha mình là một tên thư sinh mặt mày trắng nõn, trên thân mặc một chiếc trường bào xanh biếc, tay cầm quạt giấy. Hắn mỉm cười nói với đám lính: “ Ta tự đi, các ngươi không cần kéo!” sau đó chắp tay mỉm cười chào mọi người trong phòng rồi mới quay người rời khỏi.
Đợi tới khi Vương Bất Hối cùng với Vương Thiên Tàn hai cha con bị dẫn đi, cánh cửa lớn đóng phịch lại một tiếng lớn, Vương Vô Ngân mới đứng dậy, mỉm cười nói: “ Được rồi! Bây giờ chúng ta cũng nên bàn bạc một chút ngày mai nên hành động thế nào!”
Những người còn lại trong phòng đã thu hồi lại vẻ thờ ơ ban nãy, tất cả đều cung kính hướng Vương Vô Ngân hành lễ.
“ Chúng ta đều tuân theo lệnh của Môn chủ, máu chảy đầu rơi cũng không sợ hãi!”
Bên ngoài phòng, Vương Bất Hối cùng Vương Thiên Tàn bị dẫn đi chưa xa nghe vậy thấy tiếng hét đồng thanh này đều nhăn mặt, vô thức đứng lại. Đám lính thấy vậy mất kiên nhẫn đẩy bọn hắn đi tiếp.
Nửa canh giờ sau, bên trong Táng Hồn Viện, Vương Bất Hối cùng với con trai Vương Thiên Tàn bị ném vào trong một căn phòng lớn bị khoá trái cửa, bên ngoài có mấy chục hộ vệ ngày đêm canh giữ.
Căn phòng rộng rãi thoáng đạt, rèm cửa thêu hoa, cột kèo điêu khắc rồng phượng, trang trí quý phái, trên chiếc bàn trà ở giữa phòng còn đặt mấy đĩa trái cây vẫn còn tươi. Tuy nhiên Táng Hồn Viện này lại là nơi dùng để giam giữ những người quyền cao chức trọng bên trong Đường Môn, rất nhiều hộ vệ tuần tiễu bên ngoài không những để ngăn chặn người bên ngoài đi vào mà còn để ngăn tù nhân ở bên trong trốn ra.
Sau khi vào trong Táng Hồn Viện, Vương Bất Hối không còn vẻ tức giận giống như lúc nãy đối diện với Vương Vô Ngân nữa, lão uống một ngụm trà rồi quay sang hỏi con trai: “ Chúng ta làm như vậy có ổn không?”
“ Nhi tử không biết!” Vương Thiên Tàn lắc đầu, từ lúc Vương Nhất Tiếu c·hết tới tận bây giờ khuôn mặt trẻ tuổi của hắn không có bao nhiêu thay đổi, đôi mắt kia giống như một người ngoài bàng quan quan sát mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Không ngờ tên Vương Thiên Tàn này Lý An đã từng tình cờ gặp một lần, chính là kẻ tự xưng là Thanh Phong Công Tử liếc mắt đã nhận ra Bách Luyện Kiếm đã chỉ đường cho hắn tới quán ăn.
Một ngày trôi qua đối với nhiều người dài như một năm, tối hôm sau, bên trong cánh rừng hoang vu nằm cách Nguyệt Giang Thành gần trăm dặm, một đám hắc y nhân đang yên lặng tập trung dưới tán cây. Bọn hắn đều mặc hắc y, mặt đeo khăn đen không rõ dung mạo, không ai nói với ai câu nào, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra trong số khoảng trăm tên hắc y nhân này có bốn người là thủ lĩnh.
Bốn người này không dùng khăn đen che mặt, bao gồm hai nữ hai nam, chính là Lâm Tịch Nguyệt cùng Lý An đám người.
“ Tuyệt Sinh Đường ở gần thành như vậy sao?” Lý An nhìn cây cầu nhỏ bắc qua dòng suối ở trước mắt, thấp giọng hỏi người bên cạnh.
Không ngờ một nơi dùng người làm thí nghiệm tán tận lương tâm như Tuyệt Sinh Đường lại nằm gần thành trì như thế này, Đường Môn quả thật khéo che dấu, bao nhiêu năm rồi mà không hề mảy may bị phát hiện chút nào.
“ Tuyệt Sinh Đường nằm cách cây cầu này chỉ hơn 500m mà thôi, từ cây cầu này trở vào là cấm địa không cho phép bất cứ ai ra vào. Bình thường đám người Đường Môn chở người b·ị b·ắt tới cũng chỉ có thể đi tới nơi này.” Lôi Chấn Minh thấp giọng nói.
Lý An lấy ra một chiếc khăn đen che mặt, tò mò hỏi: “ Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao mọi người lại chọn hôm nay t·ấn c·ông Tuyệt Sinh Đường? Lúc trước không dám thắc mắc nhiều, bây giờ cũng sắp hành động rồi có thể nói cho ta biết không?”
“ Lý do rất đơn giản, hãy nhìn đi!” Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười chỉ về phía cây cầu cách đó hơn trăm m.
Lý An nhìn theo thấy một toán mười mấy người cưỡi ngựa chạy từ hướng Tuyệt Sinh Đường tới Nguyệt Giang Thành, dẫn đầu trong số đó là một lão giả quắc thước có đôi mắt giống như chim ưng.
“ Lão giả mắt chim ưng kia tên là Vạn Đồng, được xưng là Kim Huyết Cảnh mạnh nhất Nguyệt Giang Thành, bình thường cố thủ trong Tuyệt Sinh Đường. Tuy nhiên lần này Đường Môn phải chuyển một chuyến hàng cực kỳ quan trọng cho Thiên Tổng Đốc U Châu, trên đường đi qua không ít địa bàn của sơn tặc, cho nên Vạn Đồng phải đi theo áp tải. Mà tối hôm nay chính là thời điểm khởi hành!” Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười giải thích. Một vị Kim Huyết Cảnh ở trên chiến trường giống như một cỗ thiết xa bất khả chiến bại có thể xoay chuyển cả cục diện trận đánh, cũng vì vậy mà khi thấy Lý An có chiến lực ngang ngửa với cả một kim huyết cảnh thì nàng mới không do dự mà mời gia nhập.
Lý An gật đầu, hắn cũng không bất ngờ tại sao Lâm Tịch Nguyệt lại biết được thông tin này. Nên nhớ Ẩn Long Vệ là cơ quan mật thám cao nhất của Kính Quốc, nói không chừng ngay trong quan trường Ngũ Linh Đế Quốc cũng cài cắm không ít nội gián của bọn hắn. Thăm dò được chuyện này cũng không có gì khó khăn.
Đoạn Lâm Tịch Nguyệt phất cánh tay, thấp giọng nói: “ Hành động đi!”
Thuộc hạ phía sau lập tức giải tán vào bên trong rừng cây bên cạnh.
Bên kia con suối nhỏ có một chòi canh nhỏ, bên trên có khoảng 10 tên thuộc hạ Đường Môn. Bọn hắn đang nhàm chán quan sát con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn ra bên ngoài cánh rừng, không ai nói với ai câu gì.
Đột nhiên xoẹt xoẹt mấy chiếc, cổ của mỗi tên đều bị một chiếc mũi tên cắm xuyên qua, tất cả đều ngã phịch xuống sàn, máu tươi chảy ra lênh láng hết cả. Bọn hắn ngoại trừ những tiếng rên rỉ cực bé ở trong cổ họng ra thì không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
Bên dưới, một đám hắc y nhân không một tiếng động đi qua chòi canh, nổi bật bên trong bọn hắn là một đám Hoả Thương Binh trong tay lăm lăm s·ú·n·g hoả mai, bên hông đeo một thanh kiếm ngắn, số lượng khoảng 30 người.