Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 138: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn

Chương 138: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn


Bầu trời phương Đông đã chuyển sang màu bạc nấu chảy, không biết nơi nào đó trong rừng vang lên tiếng gà rừng gáy vang, không gian im ắng nơi rừng thiêng nước độc này giống như đang nín thở chờ đợi khoảnh khắc mặt trời mọc, một ngày mới lại bắt đầu.

Dù vậy nhưng trong rừng vẫn tối tăm vô cùng, chẳng khác gì đang giữa đêm, tuy nhiên không ngăn cản được Lý An chút nào. Hắn cõng theo Mộc Huyền Linh chạy như bay về hướng Tuyệt Sinh Đường.

Nửa canh giờ trước vừa thở phào nhẹ nhõm vì chạy thoát được cái nơi kinh khủng này, lúc này lại cắm đầu cắm cổ chạy về. Nghĩ tới cảnh xác chồng xác, mùi h·ôi t·hối kinh thiên bên trong Tuyệt Sinh Đường, Lý An trong lòng khó chịu vô cùng, hai hàng lông mày đậm nhíu chặt.

Tuy nhiên sự khó chịu của hắn chẳng là cái gì so với Mộc Huyền Linh cả, quả thực là nàng nằm trên lưng Lý An không phải chạy đi nhưng trong quá trình đối phương chạy nhảy, nàng lóc cóc như chiếc bao tải đặt trong xe ngựa, y phục bị Lý An cắt đi không còn bị mắc vào cây như lúc nãy nhưng vì vậy mà cành cây đâm thẳng vào da thịt, chẳng bao lâu mà khắp người nàng đã toàn v·ết t·hương.

Lý An thậm chí còn không tránh đi những cành cây sẽ đâm trúng Mộc Huyền Linh, nàng ta chỉ có thể khó khăn ép sát sau lưng Lý An cố gắng tránh đi chỗ yếu hại.

Đừng nhìn nữ nhân này xinh đẹp, lời nói như rót mật vào tai, Lý An chưa từng quên đây chỉ là một nữ ma đầu của Tuyệt Sinh Đường, số người sống không bằng c·hết trong tay nàng chỉ sợ không có một ngàn cũng đủ tám trăm. Hơn nữa những người này c·hết tuyệt đối không dễ chịu, đến nỗi c·hết có lẽ cũng là một loại giải thoát đối với bọn hắn, trong số n·ạn n·hân còn có tỷ tỷ của hắn.

Thú thực nếu không phải còn cần Mộc Huyền Linh cứu người thì Lý An sớm đã chặt tay chân của nàng, mặc nàng ta chảy máu tới c·hết rồi. Lần này trở về Tuyệt Sinh Đường đem theo Mộc Huyền Linh có hai lý do, thứ nhất là hắn không an tâm để ma nữ này một mình với Lý Tiểu Hoa, một lý do chính là nàng hiểu rõ Tuyệt Sinh Đường như vậy, đem đi nói không chừng có thể có ích.

Hiển nhiên Mộc Huyền Linh cũng đủ thông minh để nhận ra thái độ của Lý An đối với nàng, cho nên dù có bị cành cây đâm cho máu tươi đầm đìa, da thịt khắp nơi đều là v·ết t·hương, nàng cũng không dám than vãn cầu xin, chỉ có tiếng rên rỉ cực khẽ trong cổ họng mỗi khi b·ị t·hương là không tài nào nén lại được.

Không bao lâu sau, Tuyệt Sinh Đường đã cách không bao nhiêu xa, Lý An lờ mờ nghe được t·iếng n·ổ theo gió truyền tới. Đang lúc hắn vừa nhảy qua một tảng đá lớn thì đột nhiên dừng phắt lại.

Mộc Huyền Linh theo quán tính đâm sầm vào lưng người phía trước, đầu còn cụng một cái thật mạnh vào đầu của hắn. May mắn đối phương hoàn toàn không chút phản ứng gì, nàng mới thở phào một cái, đưa tay lên xoa cái trán sưng một cục của mình.

“Im lặng!” Lý An thật khẽ nói một câu. Hắn quan sát địa hình xung quanh một lát rồi chọn một thân cây lớn leo lên. Dù cõng theo một người nhưng điều này hoàn toàn không thể làm khó được hắn, chớp mắt đã leo tới đỉnh.

Mộc Huyền Linh nhìn xung quanh một chút thấy nơi này cao ít nhất cũng có 30-40m, xung quanh gió lạnh đập vào mặt lạnh toát, ở nơi này có thể nhìn thấy chân trời phương đông đã hừng sáng.

Nàng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Lý An, tuy nhiên ngoại trừ màn đêm đen kịt cũng chỉ nhìn thấy mấy ngọn cây lờ mờ trong ánh sáng đầu ngày.

“Phía trước có rất nhiều binh lính!” Lý An thấp giọng nói, hắn dừng lại nghe một lát sau đó lại nói tiếp: “Có một tên tướng quân mặc giáp màu bạc, người khác gọi là Chương Tổng Đốc. Một tên khác ăn mặc như thư sinh bình thường, người bên cạnh gọi hắn là Thanh Phong.”

“Chương Thống Lĩnh? Chẳng nhẽ là Chương Bình Nhi, Thiên Tổng Đốc của U Châu? Không thể nào! Còn kẻ gọi là Thanh Phong chắc chắn là Vương Thiên Tàn, con trai của Vương Bất Hối.” Mộc Huyền Linh vô thức che miệng, giọng cực kỳ khẽ.

“Nói rõ ra!” Lý An trong lòng không khỏi trầm xuống, làm sao quân triều đình lại xuất hiện ở đây vào lúc này?

“Thiên Tổng Đốc là chức võ tướng đứng đầu một châu của Ngũ Linh Đế Quốc, nắm binh quyền của cả một châu. Thiên Tổng Đốc của U Châu là Chương Bình Nhi Chương tướng quân, nghe nói là một nhân vật số một số hai ở U Châu, trong tay nắm mấy vạn hùng binh. Còn Vương Bất Hối là con trai cả của Vương Nhất Tiếu, cũng chính là đại ca của Vương môn chủ của Đường Môn bây giờ, con trai của lão tên là Vương Thiên Tàn, bình thường người này luôn tự xưng là Thanh Phong!” Mộc Huyền Linh thành thật nói ra hết toàn bộ thông tin mình biết được, nếu như để rơi vào tay quan phủ thì chỉ sợ kết cục của nàng so với những vật thí nghiệm trong Tuyệt Sinh Đường cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Lý An không đáp, chỉ im lặng nghe lén cuộc đối thoại lờ mờ truyền tới từ xa, hắn không dám tiếp cận quá gần, miễn cưỡng lắm mới có thể lờ mờ hiểu được cuộc trò chuyện của bọn hắn. Vốn tưởng chuyện Ẩn Long Vệ t·ấn c·ông Đường Môn vốn đã sắp quy hàng Kính Quốc đã là chuyện cười bằng trời, không ngờ đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, mọi chuyện hóa ra còn sâu xa hơn thế nhiều.

Lý An đã từng gặp người tên là Vương Thiên Tàn này trên đường một lần, lúc đó hắn còn hỏi đối phương xem gần đó có quán ăn nào ngon hay không. Bây giờ nghĩ lại đúng là ông trời trêu ngươi.

Cách chỗ Lý An gần 1000m, nơi này binh lính đứng kín đất, mũi giáo tua tủa chỉ thẳng lên trời như cỏ mọc trên đất, nhìn đâu cũng chỉ thấy đầu người san sát. Dù vậy nhưng nơi này không hề có một chút tiếng động nào, chỉ có ở phía trước đội ngũ binh lính đang có hai người thấp giọng trò chuyện.

Thiên Tổng Đốc U Châu Chương Bình Nhi là một người đàn ông trung niên thấp bé nhưng lực lưỡng kinh người, khuôn mặt như tượng sơn thần đặt trong miếu, đầu đội một chiếc mũ vàng điêu khắc hình đầu hổ, người mặc trọng giáp hông đeo bảo kiếm. Dù vậy giọng nói của hắn lại nhỏ nhẹ như thầy giáo bình thường: “Thanh Phong, ngươi đúng là độc ác nha! Vương Vô Ngân là chú ngươi, Vương gia là đồng tộc của ngươi, Tuyệt Thế Đường Môn là nhà của ngươi, vậy mà tất cả đều bị một bàn tay của ngươi bóp thành mảnh vụn.”

“Phụ mẫu theo giặc thì cũng chỉ là giặc, huống hồ Đường Môn bao năm nay hành ác vô số, nay còn to gan tới mức muốn cấu kết với phản tặc Kính Quốc tạo phản. Ta bây giờ chỉ muốn băm vằm bọn chúng ném cho c·h·ó ăn, nào còn chút tình cảm gì nữa!” Vương Thiên Tàn đóng quạt giấy lại phát ra một tiếng cạch cực kỳ lớn, lạnh giọng nói.

“Nói hay lắm! Vương Bất Hối văn chương số một U Châu, con trai hắn quả nhiên cũng không tầm thường chút nào. Trên dưới Đường Môn mấy ngàn người, cái gì luyện khí sĩ, cái gì kim huyết cảnh, cái gì Ẩn Long Vệ, tất cả đều bị một thư sinh chân yếu tay mềm trói gà không chặt như ngươi xoay trong bàn tay, cuối cùng tới c·hết thế nào cũng không biết! Lợi hại, lợi hại!” Chương Bình Nhi vừa nói vừa giơ lên một ngón tay cái, những người dưới trướng hắn đều biết vị Thiên Tổng Đốc này ánh mắt cực cao, bình thường không ai có thể lọt vào pháp nhãn của lão, hôm nay có thể khen ngợi một thanh niên trẻ tuổi hết lời như vậy đúng là hiếm có khó tìm.

Chương 138: Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn