Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 165: Bắt đầu sản xuất
Đất có bốn phương, trời có bốn mùa, có lẽ không nơi nào mà người ta có thể cảm nhận bốn mùa thay đổi rõ rệt như chốn rừng sâu nước đọng này.
Lý An tới La gia thôn vào một ngày nắng đẹp cuối hạ, đúng 1 tuần lễ sau khi hắn ở lại nơi này, rừng rậm bát ngát bắt đầu đồng loạt chuyển sang một màu vàng ươm nhức cả mắt.
Có lẽ khó có lời lẽ nào có thể miêu tả được cảm giác mà mới hôm qua thôi, núi vẫn là núi, cây vẫn là cây, xung quanh vẫn chỉ một màu xanh lục. Rồi đột nhiên một hôm rời khỏi nhà, lá cây đã chuyển sang màu vàng ươm như hạt lúa trĩu cành, rừng cây dập dìu trong gió như làn sóng màu vàng kim.
Nhiệt độ cũng đột ngột hạ xuống, tuy vậy vẫn ở ngưỡng có thể gọi là mát mẻ làm cho người người thoải mái. Thỉnh thoảng gió thu lại thổi mạnh thốc bụi bay mù mịt, cơn gió giống như cũng đã chuyển thành màu vàng.
Sáng nay, Lý An theo thói quen thức dậy từ sớm. Hắn rửa mặt qua loa sau đó lặng lẽ rời nhà đi tới khu đất trống ở phía sau nhà.
Theo yêu cầu của Lý An, nơi ở của hắn cùng với Mộc Huyền Linh nằm ở cuối thôn, tiếp giáp với bìa rừng, bình thường khó mà thấy được bóng người qua lại. Lý An chỉ cần đi bộ khoảng vài phút đã có thể tới được khu đất trống không bên bìa rừng.
Khu đất trống cũng không phải tự nhiên mà trống mà là cây cối nơi đây đã bị người trong thôn chặt lấy gỗ hết rồi. Bây giờ bên trong khu đất hình tròn đường kính hơn 15m chỉ còn vô số gốc cây cụt ngủn nằm lác đác trông như những tảng đá.
Lý An đầu tiên là đánh một lần Vương gia quyền để làm nóng người. Luyện bộ quyền pháp này đã lâu như vậy, hắn sớm đã luyện bộ quyền pháp gia truyền của Vương gia này tới mức lô hỏa thuần thanh rồi. Quyền quyền đánh ra nhanh như sao rơi chớp giật, quyền phong cương mãnh như sấm nổ, một quyền đi thẳng về nhanh có thể dễ dàng đánh bật rễ của những gốc đại thụ trong sân, uy lực khinh người.
Đánh xong Vương gia quyền, Lý An lấy ra Thần Hoả Kiếm luyện tập Thiên Huyền Kiếm Kinh. Nếu Vương gia quyền chú trọng là quang minh chính trực, thế mạnh lực trầm thì Thiên Huyền Kiếm Kinh lại chú trọng hai chữ huyền diệu, chiêu chiêu kiếm thức nhìn như tiểu hài tử múa may hời hợt nhưng nhanh tới kinh người, chiêu chiêu thức thức kết thành một tấm thiên la địa võng không một khe hở.
Càng không cần nói tới Thần Hoả Kiếm vốn là thần binh, dù không chủ động kích phát nhưng lưỡi kiếm vẫn phừng phực nộ hỏa. Lưỡi kiếm múa trên không trung tạo nên những đường lửa rực rỡ chói mắt.
Những năm qua Lý An chưa từng ngừng luyện thể, cũng chưa từng ngừng luyện khí, thực lực bây giờ sớm đã là xưa đâu bằng nay. Việc luyện thể đã khá lâu không có Hoạt Mạch Cao hay tiên tài địa bảo nào khác hỗ trợ nên đã lâu không có nhiều tiến triển. Còn về luyện khí, tuy trong tay hắn có Hỗn Nguyên Chân Giải nói về cách tu hành của luyện khí sĩ tuy nhiên cuốn sách chỉ tập trung vào cái cao siêu mà bỏ qua cái đơn giản, hắn đọc và chẳng khác nào người mù đọc thiên thư.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, không để ý ở giữa trời đã sáng từ khi nào.
Đầu tiên, vào một khoảng khắc cả thiên địa giống như ngừng thở, tia sáng đầu tiên trong ngày nhô lên từ phương đông giống như một thanh thần kiếm rạch ngang trời đất. Bầu trời đêm trực tiếp bị cắt một đường thẳng tắp.
Thanh thần kiếm chém thẳng lên người Lý An, hai mắt hắn nheo chặt lại nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm chân trời phương đông.
Tia sáng đầu tiên giống như đã mở ra một cánh cửa vô hình nào đó, dòng dòng lũ lũ ánh sáng vàng rực bắt đầu tuồn ra từ chân trời sau đó lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng trong thiên địa.
Cả thiên địa rực sáng!
Từ phía La gia thôn, tiếng gà gáy lanh lảnh vang lên như tiếng còi báo hiệu.
“ Có người!”
Lý An tự nhủ một câu, lắc tay thu Thần Hoả Kiếm vào không gian đan điền sau đó chầm chậm sải bước ra con đường mòn bên cạnh.
Con đường thực ra cũng không tính là con đường, nó chẳng qua là một lối mòn bị người ta ngày qua ngày đạp lên mà thành mà thôi. Từ phía La gia thôn, mười mấy người thanh niên trai tráng nhanh chóng đi tới, bọn hắn ai nấy cũng vóc dáng to lớn, vạm vỡ kinh người, hoặc vác rìu lớn trên vai hoặc cầm nơi tay.
Bọn hắn chính là đội tiều phu chuyên môn phụ trách đốn gỗ, được Lý An tỷ mỷ lựa chọn từ thanh niên trai tráng bên trong thôn.
Phải đợi tới khi chỉ còn cách nhau khoảng 30m những người tiều phu kia mới nhìn thấy Lý An, bọn hắn cũng không bất ngờ khi bắt gặp một người ở đây vào lúc sáng sớm như thế này, mỉm cười chào hỏi.
“ Ông chủ Lý lại đi tập thể d·ụ·c a!”
“ Ông chủ Lý đúng là siêng năng, nếu như ta mà là ngài thì giờ này chắn chắn còn đang nằm trên giường ôm bà chủ Mộc rồi!”
“ Đúng vậy! Đúng vậy! Sáng sớm làm chuyện đấy..... Khà! Khà...!”
.....
Lý An nghe đám tiều phu ăn nói bậy bạ thì cũng chỉ lắc đầu mỉm cười, hắn cũng chào hỏi một tiếng rồi nhanh chóng vượt qua đám người trở về La gia thôn.
Những người này ăn nói thô lỗ, hành động lỗ mãng, Lý An không thích nhưng cũng không chán ghét, có thể nói là không quan tâm. Những người tiều phu này sinh ra trong rừng sâu, lớn lên trong rừng sâu, c·hết rồi cũng được chôn dưới gốc cây vô danh trong rừng sâu, thử hỏi người như vậy sao có thể như thư sinh áo gấm nơi kinh thành, uống rượu ngắm trăng mà khóc nỗi tương tư?
Chung quy lại mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, mỗi người có gặp gỡ khác nhau, không nên lấy tiêu chuẩn của mình mà áp đặt lên người khác. Không nên chỉ vì bản thân cảm thấy chán ghét mà vội phán xét đối phương là kẻ xấu!
Buổi sáng ở trong rừng yên ắng vô cùng, Lý An đi bộ khoảng một chén trà thời gian thì phía trước cây cối đột ngột chuyển từ cổ thụ chọc trời sang những bụi cây thấp lùn, tuy đang là mùa thu nhưng bên trong những bụi cây vẫn nở rộ những bông hoa nhỏ màu đỏ tươi rất đẹp.
Đứng nơi bìa rừng, Lý An híp mắt nhìn về phía La gia thôn. Nơi hắn đang đứng có địa hình cao hơn xung quanh, lấy thị lực siêu phàm của hắn liếc nhìn một cái có thể thu được toàn bộ cảnh tượng bên trong La gia thôn vào trong mắt.
Phía đầu thôn, bên trong xưởng gỗ lớn những người đàn ông lực lưỡng đang hùng hục chặt cành lá khỏi những thân cây được đốn từ hôm qua. Bọn họ được Lý An đặt tên là đội sơ chế, đề là những thợ mộc lành nghề.
Trên bãi đất trống ở giữa thôn, hơn 30 thiếu niên đang hỳ hục dùng những chiếc cưa cực lớn cắt sẻ thân cây đã được sơ chế. Chiếc cưa theo động tác thành thục quen thuộc của bọn hắn qua lại nhanh như gió, mùn cưa bay đầy trời, những thân cây lớn được cắt se thành những hình dáng cố định phục vụ cho giai đoạn chế tạo tiếp theo. Có đoạn gỗ được cắt thành hình hộp chữ nhật dài hơn 2m, có đoạn cắt thành hình tròn, có đoạn cắt thành hình trụ,...
Cuối cùng, trong xưởng gỗ nhỏ hơn nằm ở cuối thôn tập trung những thợ mộc giỏi nhất trong La gia thôn, đa phần đều là những đại bá tuổi tác đã hơn tứ tuần. Bọn hắn nửa đời người đều dùng để mài gỗ làm mộc, tay nghề so với thợ thủ công nổi tiếng trong thành chỉ sợ cũng không thua kém bao nhiêu.
Gỗ sau khi được sơ chế thành các hình dạng thích hợp sẽ được chuyển vào nơi này để chế tạo thành sản phẩm hoàn thiện.
Chỉ là lúc này, Ngô Hán, thợ mộc được công nhận là thợ mộc giỏi nhất thôn đang chau mày nhìn tờ giấy trên tay. Đây là hình vẽ thiết kế do ông chủ Lý tự tay đưa cho lão, cũng đã chỉ từng chỗ giải thích cặn kẽ, lão cũng đã hiểu cơ bản nội dung của bản vẽ.
Chỉ là thứ này dùng để làm gì?