Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 47: Phong Vũ Viện
“ Ban ngày ban mặt ngươi lại ở đây thì thà thì thầm với cái cửa, có chắc là v·ết t·hương của ngươi không có gì đáng ngại chứ?!!”
Lý An nghe thấy tiếng nói âm dương quái khí ở sau lưng, không những không tức tối ngược lại còn vô cùng vui mừng: “ Người cuối cùng cũng về rồi!’
Trương Cáp mặt mày mệt mỏi, trên người toàn là bụi đường, đi tới ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, vẫn không bỏ được thói ăn nói khó nghe: “ Hừ! Cái gì mà cuối cùng cũng về chứ, người khác nghe còn tưởng ngươi mới là chủ cái nhà này, còn ta chỉ là một lão chăn ngựa.”
Lý An hơi lúng túng gãi gãi đầu, lão già này ăn nói khó nghe như vậy thảo nào đã ngoài năm mươi rồi mà vẫn còn một thân một mình.
Sau khi Vương Tài mất tuy nói là Lỗ Túc lên thay nhưng công việc làm ăn buôn bán bộn bề, chủ yếu trong đó vẫn là Trương Cáp sử lý, dù sao lão cũng đã phù trợ Vương Tài mấy chục năm rồi nên bây giờ đứng ra lo liệu cũng không tỏ ra chút nào lúng túng. Cũng vì vậy mà lão gần như chẳng bao giờ ở trong Vương Phủ, đa phần thời gian đều là đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Trương Cáp chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói: “ Hôm nay tranh thủ về một chút là bởi vì có chuyện muốn nói với ngươi, mau lại đây!”
Lý An thấy lão nghiên túc vậy cũng nghiêm mặt lại, vội vàng ngồi xuống yên lặng lắng nghe.
Trương Cáp gật đầu, nói: “ Hôm nay trở về là có ba chuyện muốn nói với ngươi. Thứ nhất, 100 lượng bạc kia ta đã đồng ý sẽ thay ngươi, chia làm 10 lần gửi về Lý gia, hôm qua đã gửi về 10 lượng bạc đầu tiên rồi.”
Lý An không ngắt lời của lão, chỉ cảm kích gật đầu. Lúc đám hắc y nhân t·ấn c·ông Vương Phủ, hắn có công hộ giá Vương Như Sương cho nên được trả lại tự do cùng với 100 lượng bạc tiền thưởng. Cũng có nghĩa bây giờ hắn đã không còn là nô bộc của Vương Phủ nữa rồi, lý do bây giờ hắn vẫn còn ở lại Vương Phủ rất đơn giản, bởi vì lão già quái gở trước mắt đã nhận hắn làm đệ tử.
Chuyện Trương Cáp nhận Lý An làm đệ tử không mấy người biết, Trương Cáp không nói Lý An cũng giám đi khắp nơi khoe khoang.
Vào 3 ngày trước Trương Cáp đột nhiên tới phòng Lý An nói muốn nhận hắn làm đồ đệ, hỏi ý muốn của hắn thế nào. Lý An thoạt đầu còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng đập đầu gọi sư phụ không ngừng, cái gì mà muốn hay không muốn chứ, làm đệ tử của một nhân vật lợi hại như vậy ai mà không muốn làm.
Dù cho vị sư phụ này ăn nói có chút khó nghe, mặt mày có chút cau có nhưng chỉ cần học được một thân quyền pháp của lão thì đã đủ kiếm ăn rồi, ít nhất sẽ không cần phải tới nhà người khác chăn ngựa nữa.
Chỉ là sau khi làm lễ bái sư qua loa Trương Cáp liền đi biền biệt tới tận hôm nay mới trở về, cứ đà này chỉ sợ đừng nói thần công cái gì, chỉ sợ nửa chữ thì Lý An cũng chẳng học được.
Còn về 100 lượng bạc, Lý An tự cảm thấy chỗ bản thân mình không có cái gì cần dùng nên muốn gửi về nhà. Nhưng thiết nghĩ Lý gia nghèo như vậy đột ngột rơi xuống nhiều tiền như vậy chỉ sợ sẽ dẫn tới nhiều điều không hay cho nên Lý An mới nhờ sư phụ chia làm mười phần rồi từ từ gửi về nhà, như vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì.
“ Thứ hai, tiểu thư sẽ tới Thừa Ân Học Phủ theo học, sắp tới sẽ không ở trong phủ.” Trương Cáp tiếp tục, lời nói có chút không nỡ.
Thừa Ân Học Phủ là ngôi trường lớn nhất Ngũ Linh Quốc, ngoài trụ sở ở kinh thành ra còn có hơn 300 phân khu ở khắp nơi trên đất nước. Phủ thành U Châu cũng có một cái, khoảng cách An Nhạc Huyện khoảng 3 ngày cưỡi ngựa, đường đi núi non chập chùng, sông dài đầm sâu nhiều vô số kể.
Lần này đột nhiên cho Vương Như Sương tới Thừa Ân Học Phủ học tập rèn luyện thứ nhất là muốn tránh sóng gió sắp tới, thứ hai tất nhiên là muốn cho nàng học hành thành tài, sau này tạo nên một phen sự nghiệp. Nghe nói muốn vào Thừa Ân Học Phủ rất khó, bình thường đều là quân vương quý tộc, Vương Như Sương có thể có thể vào được nơi đó Lý An thực sự rất vui mừng.
“ Thứ ba, bắt đầu từ tháng sau ngươi sẽ tới Phong Vũ Viện theo học. Ta không có thời gian dạy ngươi trở thành luyện thể sĩ chỉ có thể giúp ngươi trả học phí, có thể trở thành luyện thể sĩ hay không đều phải tự ngươi nỗ lực.” Trương Cáp nhỏ giọng nói, trong lòng có chút chột dạ, ai đời đi nhận đồ đệ rồi mặc kệ hắn tự đi học ngươi khác, chỉ là lão quá bận bịu công việc cũng chỉ có thể như thế này mà làm.
Lý An cố nhớ lại thông tin liên quan tới Phong Vũ Viện, hắn chỉ biết đây giống như là một ngôi trường chuyên môn đào tạo luyện thể sĩ, uy danh rất cao, con cháu nhà có tiền chỉ cần muốn trở thành Luyện Thể Sĩ đều sẽ xin vào đây để học.
“ Đa tạ sư phụ quan tâm, đồ đệ vào Phong Vũ Viện rồi nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện, mong có thể sớm ngày cùng sư phụ san sẻ muộn phiền.” Lý An cũng biết nỗi khổ của Trương Cáp, vội vàng đứng dậy thật lòng cảm tạ.
“ Ơn với nghĩa cái quái gì? Thầy trò cũng như là cha con, ngươi còn lắm lời ta sẽ cắt lưỡi của ngươi. Bây giờ chuyện trước mắt chính là ngươi phải rèn luyện cơ thể một chút, nếu không vào Phong Vũ Viện rồi lại làm xấu mặt của Kim Đao Bang.” Trương Cáp lời nói thâm tình, khẽ nhếch miệng cười.
Lý An nhìn nụ cười kia giống như thỏ nhìn thấy soi nhe răng, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy dự cảm không lành.
Từ hôm đó trở đi Trương Cáp liên tục cho Lý An dùng đủ thứ thuốc, có là trực tiếp uống, có ăn, có ngâm, có đắp lên da đủ kiểu, chỉ là mùi vị cái nào cũng có thể nói là vô cùng kinh khủng. Cũng vì vậy mà chỉ mất 2 tuần là hắn đã hồi phục hoàn toàn, v·ết t·hương do tên bắn ở bụng lúc này chỉ còn là một vết sẹo lớn xấu xí.
Còn 7 ngày nữa là tới ngày nhập học của Phong Vũ Viện, Vương Như Sương dưới sự hộ tống của Lỗ Túc cùng mấy vị hộ vệ võ công cao cường, ngồi xe ngựa đi tới Châu Thành U Châu để vào học tại Thừa Ân Học Phủ.
Lý An đứng trước Vương Phủ một lúc lâu, nhìn chiếc xe ngựa đã biến mất sau góc đường hắn mới thở dài quay trở vào.
Bảy ngày sau đó là một chuỗi những dòng nước mắt, Trương Cáp bắt đầu cái gọi là “ đợt huấn luyện cấp tốc” để chuẩn bị cho Lý An gia nhập Phong Vũ Viện.
Trương Cáp từ trẻ đến già đều lăn lộn trong giang hồ, một thân bản lĩnh đều là chém chém g·iết g·iết mà thành, cũng chưa từng vào Phong Vũ Viện hay cái gì tương tự nhưng lão tự nhiên biết nếu ngay từ lúc bắt đầu đã bị bạn học bỏ xa thì sẽ chỉ càng ngày càng tụt lùi so với số đông, cuối cùng trở thành một tên vô dụng chính hiệu.
Nên biết vào học ở đó đều là con nhà quyền quý, từ nhỏ đã được dùng đủ thứ thuốc bổ bồi dưỡng, đao gươm kiếm kích, cưỡi ngựa bắn cung đều được dạy cả, đâu phải một người xuất thân nô bộc như Lý An có thể so được.
Bảy ngày sau đó, đám người hầu ít ỏi còn sót lại trong Vương Phủ thường xuyên có thể nghe thấy âm thanh quyền cước đám đá, âm thanh hò hét dữ tợn, còn có tiếng la hét rất thảm thương, nghe giọng hẳn là của một thanh niên còn trẻ tuổi.
….
Bầu trời xanh ngắt, cao vời vợi. Ánh nắng chói chang, một con chim lớn tung cánh cắt ngang vòm trời, bay v·út qua bức tường thành cũ kỹ, sau khi lượn một vòng quanh An Nhạc Thành thì đậu xuống mái tháp canh trên tường thành, hai con người nằm dọc màu vàng kim chăm chăm nhìn xuống đường xá đông nghịt bên dưới.
So với thường ngày An Nhạc Thành rõ ràng đông đúc nhộn nhịp hơn nhiều, hơn nữa xuất hiện rất nhiều người cưỡi ngựa ngồi xe, đồ đạc lỉnh kỉnh, quầy quán các nơi cũng buôn bán đông khách hơn hẳn thường ngày.
Bởi vì hôm nay là ngày nhập học của Phong Vũ Viện, rất nhiều người có quyền có thế ở các vùng xung quanh đều tụ tập tới An Nhạc Thành này. Trong đó nối bật nhất không thể nghi ngờ là các nam thanh nữ tú các vùng sắp gia nhập Phong Vũ Viện, bọn hắn đa phần đều đeo kiếm cầm đao, bước đi long hành hổ bộ, đều là rồng phượng trong đám bạn bè cùng lứa tuổi.
Tất nhiên vẫn có ngoại lệ.
Lý An đẩy cửa phủ ra, vươn vai ngáp dài một cái, thấy ngoài đường đi ngang qua một đội ngũ độ 10 người, cưỡi ngựa đi đầu là một thiếu niên mặt nhọn, lông mày sắc, môi mỏng, nhìn cái mặt từ đầu tới cuối một mực ngửa lên trời liền biết là loại người kiêu ngạo thành tính. Chỉ là y phục y mặc trên người thì không chê vào đâu được, áo cẩm bào màu vàng kim, đầu đội quan ngọc, hông đeo một thanh trường kiếm khảm bảo thạch màu đỏ tươi, hông cưỡi bảo mã, lưng có người theo hầu, vô cùng khí thế.
Lý An vô tình nghe lỏm được bọn hắn nói chuyện, nhếch miệng mỉm cười: “ Chỉ là đi khai giảng thôi, có cần khua chiêng gõ trống tới mức độ đó không.”
Nói xong hắn cũng khoan thai cất bước đi sau lưng đám người, hắn hôm nay đã đặc biệt mặc một bộ y phục mới tinh, sạch sẽ nhưng không kể là chất liệu vẫn là kiểu dáng đều vô cùng tầm thường, so với người thiếu niên vừa cưỡi ngựa đi qua chẳng khác nào ăn mày so với hoàng đế cả.
Nhìn kỹ có thể thấy Lý An bước đi có chút khập khễnh, da thịt ở mười khớp ngón tay bong tróc từng mảng vẫn chưa kịp lành.
“ Cuối cùng cũng tới ngày nhập học, Đợt Huấn Luyện Cấp Tốc khốn kh·iếp. Cũng không biết sư phụ cho ta dùng thứ thuốc tiên gì, tối hôm qua còn nằm liệt giường không đậy nổi hôm nay đã gần như hồi phục hoàn toàn.” Lý An nói tới đây thì chợt ký ức về 7 ngày kinh hoành chợt ùa về, hắn vội vàng lắc đầu mấy cái, bước chân cũng từ khoan thai đi bộ trở thành bước nhanh như bay.