Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Nhảy cửa sổ

Chương 67: Nhảy cửa sổ


Phốc một tiếng, ngọn nến trong phòng lập tức vụt tắt, cửa sổ cũng đã được cài then kín mít cho nên trong phòng lập tức trở nên tối đen như mực, cảm giác như bóng tối nơi này đã đậm đặc tới mức độ sắp bị nén thành chất lỏng tới nơi.

Đối với Lý An thì sáng tối gì chẳng thay đổi nhiều, trong màn đêm mà người bình thường phải lần mò từng bước kẻo ngã đấy, hắn ung dung ngồi xuống rót cho mình một chén trà uống cạn rồi bước tới giường cầm lấy chiếc gối đặt lên mặt sàn hẹp phía sau giường lớn sau đó nằm lên sàn ngủ.

Lúc lấy chiếc gối đi hắn còn không quên cuộn chiếc chăn mỏng lại giả vờ như có người đang nằm bên trong. Thời gian qua những hành động nhìn như quái dị này sớm đã trở thành thói quen của hắn rồi.

Bởi vì giác quan siêu việt nguyên nhân cho nên chỉ cần ở trong bóng tối thì hắn sẽ chiếm lấy thiên cơ, nhiều lần nhờ vậy mà hắn còn có thể chiến thắng những đối thủ mà bình thường không đỡ nổi 1 chiêu, vì vậy Lý An luôn cố gắng duy trì bóng tối xung quanh mình.

Còn như việc có giường không ngủ lại leo xuống đất nằm cũng là để đề phòng bất trắc mà thôi, dù sao Lý An hắn cũng chưa từng ngại khó ngại khổ bao giờ. Thực ra Lý An ngủ rất tỉnh, chỉ cần gió động cỏ lay lập tức sẽ tỉnh dậy nhưng xưa nay không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, hắn không muốn lấy mạng nhỏ của mình ra để đùa.

Trời đêm càng về khuya thì nhiệt độ càng hạ thấp xuống, tới canh ba toàn bộ An Nhạc Huyện bình thường náo động là vậy nhưng lúc này đã trở nên im ắng vô cùng, phải chăng cũng chỉ có vài ba ngọn đèn dầu trên các tháp canh đung đưa trong gió đêm như cô hồn dã quỷ.

Vầng trăng màu bạc nhợt nhạt như khuôn mặt người bệnh bị đám mây đen ngòm không biết từ đâu trôi tới nuốt trọn, thiên đại vốn đã tối tăm nay lại càng trở nên tăm tối.

“ Keng keng keng! Đã tới canh 3, cẩn thận củi lửa!”

Tiếng gõ mõ cùng tiếng kêu lý nhí theo gió truyền tới từ rất xa, nghe giống như vọng lên từ âm ty hơn là âm thanh của người sống.

Lý An chỉ vừa chợp mắt được một chút đã bị âm thanh này đánh thức, hắn biết Canh 3 là khoảng thời gian từ 23:00 – 01:00 (Giờ Tý) nếu như là ở đời trước thì khoảng thời gian này chỉ là thời gian rời nhà đi chơi của một số người mà thôi, ở nơi đây đã là rất muộn rồi.

Đang định tiếp tục đi ngủ thì tiếng bước chân khe khẽ từ ngoài hành lang truyền tới làm Lý An lập tức lấy lại tinh thần, hắn không vội vàng hành động mà yên lặng ngồi phía sau chiếc giường có khung màn lớn, người từ bên ngoài vào dù có đèn dầu cũng sẽ không nhìn thấy hắn.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ, nhịp điệu rất chậm, không giống như là của thích khách.

Kéttttttttttttt!

Cánh cửa phòng mở ra sau đó nhanh chóng đóng lại, Trương Yến Nhi cầm theo cây đèn lồng nhỏ bước vào trong phòng, ánh sáng chập choạng giúp nàng nhìn thấy được bóng dáng đang nằm trên giường, cũng giúp người khác có thể nhìn thấy dung nhan của nàng.

Lý An từ trong bóng tối quan sát, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền sững sờ, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Tối nay Trương Yến Nhi chỉ mặc độc một chiếc áo yếm màu đỏ may từ vải lụa thượng hạn, bên trên thêu một đôi uyên ương đang tựa đầu vào nhau, dưới thân mặc một chiếc váy dài chạm gót chân, mỏng tanh như cánh ve, lấy thị lực của Lý An chỉ cần vừa nhìn liền thấy được được toàn bộ cảnh tượng bên dưới.

Nàng ta không búi tóc mà để mặc cho mái tóc đen rủ xuống hai vai, lớp trang điểm lúc nãy vẫn chưa được tẩy đi, yên lặng đứng giữa phòng. Một mùi hương hoa hồng cực kỳ nồng toả ra từ trên người nàng làm cho nàng càng trở nên có sức hút mê người.

“ Lý đại ca ngủ rồi sao?” Trương Yến Nhi đặt đèn lồng xuống bàn, cúi thấp đầu lí nhí hỏi.

“ Nam nữ thụ thụ bất tương thân, đêm hôm khuya khoắt hai người chúng ta ở chung một phòng thật không hay! Mời cô nương trở về cho!”

Trương Yến Nhi thấy người nằm trên giường vẫn không quay lưng lại, chỉ có giọng nói yếu ớt truyền ra.

“ Huynh hãy cần ta đêm nay đi!” Trương Yến Nhi cúi đầu càng thấp, đầu mũi sắp chạm vào chiếc yếm đỏ tươi trước ngực. Giọng nói yếu ớt run rẩy như van xin càng làm người ta khó lòng chế ngự tâm ma của mình.

“ Cô nương về đi, nếu không đừng trách Lý mỗ ra tay đánh phụ nữ!” Vẫn là giọng nói đấy nhưng chăm chú lắng nghe có thể nhận ra nó đã trở nên khàn khàn.

Trương Yến Nhi giống như đã hạ được quyết tâm, bước lên phía trước một bước, cánh tay trắng như ngó sen vươn ra phía sau tháo dây chiếc áo yếm. Sột xoạt một tiếng như đang trêu chọc lòng người, chiếc áo mỏng chậm rãi rơi xuống bên chân nàng, cái lạnh đầu thu làm người nàng nổi cả da gà, khẽ um một tiếng thật khẽ, thân người hơi run rẩy.

Lý An đã ngồi dậy từ lúc nào, đang tựa lưng vào khung màn của chiếc giường, đưa lưng về phía Trương Yến Nhi, dù vậy mọi âm thanh dù là nhỏ nhất hắn dù muốn hay không vẫn nghe được rõ ràng, chóp mũi nồng đậm hương hoa hồng cùng mới mùi hương đặc trưng của thiếu nữ.

Hắn biết đối phương vừa làm gì, trong lòng một mảnh lửa nóng bỏng.

“ Trước kia mỗi khi đọc tiểu thuyết, gặp hoàn cảnh này thấy nhân vật chính máu nóng lâm đầu hành động sai lầm ta đều cười khinh, cho rằng bản thân gặp nó cũng có thể lạnh lùng từ chối, chỉ là xem ra đã nhầm. Chẳng trách năm xưa Lữ Bố được phong làm chiến thần vẫn bại dưới tay Điêu Thuyền, Hạng Vũ một đời trước lỗi lạc trước khi c·hết vẫn sáng tác một khúc Hạng Vương Biệt Cơ để từ biệt mỹ nhân.”

Lý An thấp giọng cười nhẹ.

Trương Yến Nhi chưa từng nghĩ mình sẽ làm nên hành động đáng xấu hổ như vậy, chỉ là nghĩ tới Trương phụ bình thường yêu thương mình như con, nghĩ tới Vũ nương khổ sở khóc lóc cầu xin, nghĩ tới Trương Vũ ca ca ánh mắt kỳ vọng, nghĩ tới toàn bộ Trương gia trông chờ, nàng hạ quyết tâm, đúng vậy! Vô liêm sỉ thì có sao chứ, l·ẳng l·ơ thì cũng có sao chứ! Chỉ cần cứu được Trương gia là đủ.

Nghĩ tới đây nàng hơi ưỡn lưng, dự định tiến lại nằm xuống giường.

Không ngờ chính là đúng lúc này từ phía sau giường đột nhiên lao ra một người làm Trương Yến Nhi giật nảy mình, may mắn thông qua ánh đèn chiếu rọi xuống nàng nhanh chóng nhận ra đó chính là Lý An.

Mất mấy giây nàng mới kịp phản ứng, vội vàng vòng hai tay lại che kín ngực. Chỉ là nghĩ lại thì mình không phải cởi ra muốn cho hắn thấy hay sao? Lúc này lại giả vờ đoan trang hiền thục cái gì! Nghĩ tới đây nàng lại bỏ hai tay xuống.

Lý An đứng trong tối không nhìn rõ biểu cảm, đợi một chút hắn đột nhiên mở miệng: “ Tối này cô chưa từng gặp ta, cũng chưa từng xảy ra bất cứ việc gì, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài nửa lời, cô cùng nên như vậy!”

Nói xong không đợi trả lời hắn đã nhanh như chớp phóng thẳng ra cửa sổ nhảy xuống đường, chớp mắt đã chạy đi khuất dạng.

Trong phòng chỉ để lại Trương Yến Nhi ngơ ngơ ngác ngác như con nai nhỏ, mất một lúc lâu nàng mới nhặt tấm áo yếm lên mặc vào, tới bên giường lật chăn lên, quả nhiên bên dưới nào có người nào!

Khuôn mặt thờ thẫn, nàng chậm chạp rời khỏi căn phòng này.

Không lâu sau, Trương Yến Nhi lúc này đã thay một thân y phục bình thường đang ngồi cùng bàn với Trương Vũ và Ngũ nương.

Trương Vũ sau khi nghe biểu muội nói rằng trong phòng không có ai thì tức giận vỗ bàn đứng dậy, hét thắng vào mặt Trương Yến Nhi: “ Đồ vô dụng, vô dụng, có quyến rũ một tên nhóc thôi cũng không xong. Trương gia nuôi mày tốn cơm rồi, Trương gia xong rồi!”

Vũ nương chỉ ngồi bên cạnh lấy khăn chấm nước mắt, thủ thỉ khóc thầm.

Trương Yến Nhi khuôn mặt đờ đẫn, biểu ca không phải xưa nay tốt với nàng nhất hay sao, yêu thương nàng nhất hay sao, sao chỉ mấy tháng thôi đã trở nên như thế này? Còn có người kia nữa, vì sao lại nhất quyết không cần nàng? Không phải nói nam nhân thì đều háo sắc hay sao?

Hắt xì!

Lý An trốn trong con ngõ tối tăm nằm ngay bên cạnh Trương Phủ đột nhiên hắt xì một cái, hắn lúc này bởi vì tập trung mà quên đi cả cảm giác hưng phấn, toàn bộ giác quan trên người đều hoạt động hết cỡ, tới nỗi một con muỗi bay qua cũng làm hắn giật thót mình.

Hắn không muốn nửa đêm chạy lung tung khắp thành cho nên lựa chọn con ngõ nhỏ gần huyện nha dự định ở lại đêm nay, đợi tới khi trời sáng lại theo đường lớn trở về Vương Phủ.

Đêm nay mọi chuyện đã diễn biến tới mức hắn nằm mơ cũng không ngờ được rồi, may mắn cuối cùng hắn vẫn đủ tỉnh táo để rời khỏi căn phòng đó mà không làm điều gì khiến mình hối hận.

Lý do Lý An lại đột nhiên ‘chính nhân quân tử’ tới mức bản thân cũng ngạc nhiên như vậy, thứ nhất chính là Trương Cáp từng nói người luyện võ tốt nhất thì nên giữ thân đồng tử càng lâu càng tốt, đặc biệt là trước hai mươi tuổi, lúc khí huyết vẫn đang thịnh vượng nhất.

Thứ hai chính là hắn biết rõ mình không có năng lực giúp Trương gia thoát khỏi nguy cơ phá sản. Đêm nay nếu như hắn thực sự có năng lực đó thì có lẽ kết quả đã hoàn toàn ngược lại không chừng.

Chương 67: Nhảy cửa sổ