Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Năng lực kinh người

Chương 72: Năng lực kinh người


Lý An cấp tốc nhảy xuống khỏi mái nhà, bảo khố đã cách hắn chưa tới trăm m, lão già lọm khọm bên kia cũng đã nhìn thấy hắn nhưng chỉ liếc qua một cái rồi thôi chứ hoàn toàn không có chút phản ứng gì, đoán chừng chưa chắc lão đã nhận ra hắn.

Lý An cầu như vậy còn không được, vội vàng sát vách bảo khố bí mật chạy đi.

Đợi đã chạy ra xa mấy chục m hắn mới giám hơi liếc mắt nhìn về phía sau, từ chỗ này của hắn có thể nhìn mấy một con ngũ vĩ bạch miêu đang nhanh như chớp phóng qua các mái nhà, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Lý An từng được học rằng hung thú đối với thiên địa bảo vật vô cùng n·hạy c·ảm, đối với những vật này truy cầu thậm chí còn vượt xa con người. Lý An đang đánh cược chính là vô số bảo vật quý giá trong bảo khố bí mật có thể thu hút sự chú ý của bạch miêu.

Bởi vì nếu so với đầu Bạo Diễm Long dài hơn 10m đang tung hoành ngang dọc trên bầu trời thì kích thước của bạch miêu chẳng khác nào một cọng lông cho nên nhất thời không ai chú ý tới. Mãi tới khi bạch miêu đã tiếp cận bảo khố trong phạm vi 200m thì lão già lưng còng đứng ở nơi cao mới có thể nhận ra.

Mới đầu lão còn tưởng chỉ là một con mèo bình thường cho nên không để ý nhưng đột nhiên lão chú ý tới năm cái đuôi như năm con rắn độc của nó.

“ Cẩn thận!”

Lão già lưng còng tròng mắt co lại, quét ngang trường kiếm trước người rồi hướng đám lính canh bên dưới hét lớn.

Cùng lúc đó con ngũ vĩ bạch miêu cũng đột ngột dừng lại, hướng lão già lưng còng há to miệng. Màn cũ soạn lại, không gian xung quanh lão già lưng còng lập tức xoắn lại giống như xoáy nước, mà lão già chính là trung tâm của vòng xoáy.

Dù lão già lưng còng có thân chinh bách chiến, kinh nghiệm đầy mình tới mức nào gặp phải một màn quỷ dị như thế này cũng sợ hãi trong lòng, gần như là bản năng lão lập tức điên cuồng vận chuyển khí huyết trong cơ thể, màu da cùng với lông tóc toàn thân lập tức biến thành màu vàng kim chói mắt.

Thanh trường kiếm trong tay lão không biết là loại bảo khí lợi hại gì, bên trên lưỡi kiếm cũng bắn ra bạch quang loá cả mắt.

Lý An vẫn không giám dừng lại chạy trốn, thông qua khoé mắt thấy được cảnh này thì hơi lắc đầu. Hắn biết lão già lưng còng đã sử dụng trạng thái kim thân mà chỉ kim huyết luyện thể sĩ mới có thể sử dụng, ở trong trạng thái này toàn thân lão gần như là kim cương bất hoại, cơ bản có thể phòng ngự mọi đòn t·ấn c·ông, dù tình huống xấu nhất thì cũng có thể bảo toàn được tính mạng.

Tuy nhiên thủ đoạn của con mèo trắng kia quá mức quái dị, dù là kim thân cũng chưa chắc có thể an ổn được. Nếu như lão thay vì chọn dùng kim thân chống đỡ mà tránh đi thì đã có thể dễ dàng tránh được lốc xoáy kia, dù sao thì từ lúc xuất hiện tới lúc khiến vật chất biến mất vẫn còn mấy giây thời gian, nghe ra thì ngắn nhưng thừa đủ cho lão trốn đi chỗ khác rồi.

Tất nhiên đây là Lý An quan sát đã lâu mới có thể đưa ra phán đoán chính xác như vậy, còn như đặt mình trong hoàn cảnh của lão già lưng còng thì dùng trạng thái kim thân mới là ổn thoả nhất, chỉ sợ dù là kim huyết luyện thể sĩ nào cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

Quả nhiên, khoảng 3 giây sau, xoát một tiếng, thân ảnh lão già lưng còng cùng với thanh bảo kiếm đột ngột biến mất không một chút giấu vết. Bên dưới, đám hộ vệ ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Lý An lúc này cũng đã chạy ra ngoài trăm m, hắn đánh liều không tiếp tục chạy trốn nữa mà cố gắng leo lên mái nhà cao nhất trong tầm mắt.

MeoOOOOoo!

Đầu bạch miêu ngửa đầu kêu một tiếng, quả nhiên không tiếp tục đuổi theo Lý An nữa vào xông thẳng tới chỗ bảo khố bí mật.

Đám hộ vệ nơi này mất đi lão giả lưng còng khác nào rắn mất đầu, đã bắt đầu có người sinh ra thoái ý. Bọn hắn thấy Huyết trưởng lão đường đường là kim huyết luyện thể sĩ lâu năm còn không có chút sức hoàn thủ nào, bọn hắn là cái thá gì chứ?

Dù vậy những lính canh kia vẫn đứng yên tại chỗ, tay lăm lăm v·ũ k·hí nhìn con mèo năm đuôi phóng nhanh tới.

Mèo trắng ở trên không há miệng, một vòng xoáy lại xuất hiện muốn nuốt chửng một tên lính canh đang cầm trường thương ở gần nhất. Tên lính canh kia cũng đủ hung ác, mắt thấy sống không có hy vọng liền nổi lên hung ác, hai mắt hằn tia máu xốc trường thương đâm thẳng tới.

Vừa khéo khoảnh khắc người lính canh rời khỏi phạm vi vòng xoáy thì vòng xoáy đột ngột biến mất, người kia hoàn toàn không bị tổn hại một cọng tóc, Lý An đứng nơi xa nhìn thấy cảnh này thầm nói một tiếng quả nhiên. Năng lực của con hung thú này nói lợi hại thì thực sự rất lợi hại, tới kim huyết cảnh cũng không kịp phản ứng đã bay màu, nhưng nói vô dụng thì cũng rất vô dụng, tới Lý An cũng tránh được.

Bên kia, tên lính kia còn chưa kịp vui mừng thì bạch miêu đã nhanh như chớp lướt qua đầu hắn, móng vuốt cắt đứt cổ họng của y. Không ngờ bạch miêu ngoài năng lực thần bí kia còn có tốc độ và sức mạnh kinh người, móng vuốt cắt đứt cổ họng lính canh như dao cắt đậu hũ.

Chẳng bao lâu bạch miêu đã dùng móng vuốt g·iết hơn mười người, hiệu xuất so với dùng năng lực vòng xoáy kia còn cao hơn nhiều. Những tên lĩnh canh còn lại vốn đã sợ vỡ cả mật lại không người chỉ huy, thấy cảnh này thì buông bỏ ý nghĩ phản kháng, mỗi người một hướng chạy tứ tán.

Bạch miêu không đuổi theo mà đi tới trước cửa bảo khố, cánh cửa sắt nặng nề đóng chặt, tường đá dày cả m, chỉ sợ dù là kim huyết luyện thể sĩ muốn cứng rắn xông vào cũng không đơn giản.

Đầu hung thú đứng tại chỗ trong chốc lát sau đó hướng bảo khố ngửa đầu, miệng há rộng hết cỡ để lộ hai hàm răng sắc nhọn trắng toát.

Trong con mắt kinh ngạc của Lý An, một vòng xoáy cực kỳ lớn chầm chậm xuất hiện bao phủ không chỉ cánh cửa sắt mà còn cả một mảng lớn bức tường đá xung quanh.

Lần này vòng xoáy xoay tròn mất ròng rã 10 giây sau đó đột ngột biến mất, cùng với nó biến mất còn có cánh cửa nặng không biết bao nhiêu tấn và một mảng lớn bức tường đá xung quanh.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì đ·ánh c·hết Lý An cũng không tin một con mèo nhỏ có thể chớp mắt làm biến mất gần như toàn bộ bức tường phía đông của toà bảo khố nhìn như trời sập cũng sẽ không lay chuyển này.

Bạch Miêu hài lòng kêu một tiếng, nhanh chóng chạy vào trong bảo khố rồi hướng từng giá gỗ chất đầy bảo vật há to miệng, vòng xoáy nhanh chóng xuất hiện nuốt chửng từng giá gỗ giá trị liên thành.

Theo số lượng giá gỗ trong bảo khố càng ngày càng ít thì Lý An giường như nghe được âm thanh lòng mình đang nhỏ máu, nếu đổi thành bạc thì số bảo vật bị con mèo khốn kh·iếp kia nuốt chỉ sợ đủ để chất thành mấy ngọn núi a.

“ Chưa được! Chưa được!”

Lý An thuần thục dùng que thổi lửa châm cháy đầu hoả tiễn sau đó đặt lên dây cung rồi nín thở kéo căng hết cỡ, hắn chỉ có một cơ hội thôi, nếu như sai lầm thì sẽ hối hận cả đời.

Cuối cùng con hung thú cũng nuốt xong phân nửa số giá gỗ sau đó chầm chậm đi tới trước mặt khoảng chục cái rương lớn chất thành núi trong góc phòng, Lý An biết rõ bên trong số rương lớn này chính là thuốc s·ú·n·g.

“ Chính là lúc này!” Lý An hét lớn một tiếng buông tay, chi hoả tiễn nhanh như chớp thông qua khe hở phóng thẳng vào trong bảo khố.

Chương 72: Năng lực kinh người