Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 82: Hỗn Nguyên Chân Giải

Chương 82: Hỗn Nguyên Chân Giải


Cứ như vậy, Lý An tới ở nhờ nhà tiểu cô nương kia. Bình thường, hắn lấy lý do sức khỏe không tốt, ru rú trong phòng, ăn uống đều nhờ tiểu cô nương lo liệu. Tất nhiên là hắn sẽ trả bạc, chỉ là bởi vì sợ đưa tới sự chú ý không cần thiết cho nên số lượng có chút keo kiệt, may mắn tiểu cô nương cũng không để trong lòng chuyện này, mỗi ngày đều chạy đôn chạy đáo từ lúc gà gáy tới lúc mặt trời lặn để hỏi thăm các nhà trọ xung quanh Thái Học Phủ.

Tiểu cô nương tên là Liễu Thanh Nhi, cũng là một người số khổ. Vốn là con của một tên thương nhân khá có máu mặt trong Thanh Phong Thành, ngặt nỗi mẫu thân của nàng chỉ là nha hoàn của bà vợ cả mà thôi, nàng chỉ là sản phẩm không mong muốn của một đêm tên thương nhân kia say xỉn.

Cuộc sống của nàng ta như thế nào chắc cũng không cần nói nhiều. Lúc nhỏ, nàng còn được giữ trong nhà tên thương nhân kia để hầu hạ. Tới khi có thể sống một mình, nàng liền bị đuổi ra bên ngoài. Hơn nữa, vì bà vợ cả luôn nhìn chằm chằm, phụ thân nàng tuyệt nhiên không dám gặp mặt cô con gái này, một cắc bạc cũng không dám cho.

Thân nữ nhi một thân một mình sống nơi thành thị đông đúc thế này, khó khăn trong đó chỉ sợ người ngoài khó mà tưởng tượng nổi.

Chớp mắt, Lý An đã tới ở nhờ nhà Liễu Thanh Nhi được ba ngày. Một buổi sáng nọ, hắn đang ở trong sân chẻ củi.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, trời nắng chang chang. Lý An, đầu tóc rũ rượi che kín khuôn mặt, xắn tay áo lên tận nách, thuần thục dùng cây rìu mẻ gọn gàng bổ từng khúc củi. Cơ bắp khắp nơi trên hai cánh tay nổi lên từng khối, từng khối, trông có chút dọa người.

Hắn bây giờ xưa đâu bằng nay. Sau khi ăn sạch t·hi t·hể hung thú bạch miêu, hắn đã đột phá Phàm Huyết Cảnh. Hơn nữa, hắn cảm giác mình không chỉ đột phá đơn giản như vậy. Chắc hẳn đầu bạch miêu kia có thể tươi sống nuốt chửng mấy trăm con người, thậm chí trong đó có cả một tên Kim Huyết Cảnh. Tự nhiên, nó không đơn giản như những hung thú bình thường được.

Đáng tiếc duy nhất chính là viên nội đan của hung thú bạch miêu kia. Lý An dù có cố gắng cách mấy, thử bao nhiêu cách đi nữa cũng không thể cảm nhận được linh lực ẩn chứa bên trong.

Hắn từng tại Tàng Thư Viện của Kim Đao Bang đoạt được bốn cuốn bí tịch, lần lượt là:

Kiếm pháp: Thiên Huyền Kiếm Kinh

Binh pháp: Vạn Quân Thần Sách

Luyện Khí bí tịch: Hỗn Nguyên Chân Giải

Y thuật: Diệu Thủ Tâm Kinh

Bốn cuốn sách này đều là bí tịch cấp bậc cao nhất của Tàng Kinh Các, được cất giữ riêng tại giá ngọc trên tầng bốn.

Bình thường, chỉ có các Kim Huyết trưởng lão mới có thể tùy ý lật xem số bí tịch này. Ngoài ra, những người khác muốn xem, trừ khi là đệ tử thân truyền của một vị Kim Huyết nào đó hoặc lập được đại công cho bang, nếu không thì đừng hòng đụng tới.

Tàng Kinh Các là nơi Lý An thường hay lui tới nhất trong tổng bộ. Tên quản sự ở đấy lại muốn tạo quan hệ tốt với sư phụ của hắn, cho nên những thông tin này hắn nắm rất rõ. Cũng vì biết số bí tịch này quý giá thế nào, hắn mới không màng mạo hiểm để ă·n c·ắp chúng.

Đoán chừng nếu không có Lý An thì bốn cuốn bí tịch vô cùng quý giá này đã nằm gọn trong tay quan phủ rồi.

Bởi vì lo lắng cho sự an nguy của người nhà, vội vàng lên đường, cho nên hắn mới chỉ lật xem sơ qua bốn cuốn bí tịch. Trong đó, làm hắn hứng thú nhất tự nhiên là luyện khí công pháp Hỗn Nguyên Chân Giải. Dù sao thì trở thành luyện khí sĩ luôn là khao khát của hắn, hơn nữa trong tay hắn vừa khéo có một viên nội đan hung thú giá trị liên thành.

Tuy nhiên, trang đầu tiên của Hỗn Nguyên Chân Giải lại viết một câu: Luyện khí quan trọng nhất là tư chất, nếu không cảm nhận được linh lực trong yêu đan thì đọc tiếp cũng vô dụng.

Sau đó, hắn lại cẩn thận đọc một lượt toàn bộ cuốn bí tịch, hoàn toàn không có đoạn nào viết cách để cảm nhận được linh lực cả. Thậm chí linh lực rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, Lý An cũng không có chút đầu mối. Tất cả những gì hắn biết là muốn trở thành luyện khí sĩ, đầu tiên và kiên quyết phải cảm nhận được linh lực cái đã.

Lý An từ lâu đã biết muốn trở thành luyện khí sĩ thì bắt buộc phải có tư chất, mà xác suất một người bình thường có tư chất luyện khí thấp tới đáng thương, gần như là bằng không. Nhưng làm người, có ai mà không hy vọng bản thân không tầm thường? Lý An hắn càng là như vậy.

Chỉ là đã mấy tháng trôi qua rồi nhưng Lý An vẫn không cảm nhận được linh lực bên trong viên yêu đan. Hiện tại thì đối với hắn đấy chẳng khác gì một viên dạ minh châu màu tím cả!

Nghĩ tới đây, Lý An không nhịn được thở dài một hơi, đặt chiếc rìu chẻ củi xuống một bên rồi đi uống nước.

Nhìn đống củi gọn gàng vuông vắn chất thành đống trong góc sân, hắn không khỏi hơi đắc ý. Lượng công việc này khi còn là nô bộc làm mấy ngày cũng không hết, hôm nay chỉ cần nửa buổi sáng đã xong.

Nên biết, với thân phận Phàm Huyết Luyện Thể Sĩ của Lý An bây giờ, dù là đi tới đâu cũng sẽ được mời chào nồng nhiệt: nhà giàu mời làm hộ vệ, thương đội mời làm bảo tiêu, quan phủ triều đình hay môn phái giang hồ đều mở rộng cửa đón chào. Thu nhập chắc chắn sẽ không ít.

Tuy đám luyện khí sĩ bình thường vẫn khinh thường gọi luyện thể sĩ là bọn hữu dũng vô mưu, suốt ngày chỉ biết đấm đấm đá đá, nhưng cũng không thể thay đổi được địa vị rất cao của bọn hắn trong xã hội.

Luyện Thể Sĩ đã là như vậy rồi, không cần nghĩ địa vị của Luyện Khí Sĩ cao như thế nào. Đây chính là những kẻ mà vương tôn quyền quý dù gặp cũng phải niềm nở tiếp đón. Dù sao thì luyện khí sĩ năng lực thiên kỳ bách quái, nói là lật núi đắp biển cũng không có gì quá đáng. Trong đó, càng không thiếu những thủ đoạn ngàn dặm g·iết người không để lộ mảy may. Thử hỏi ai lại dám đắc tội với bọn chúng chứ?

Đang mải mê suy nghĩ miên man thì trước cửa nhà đi qua mấy bà thím lớn tuổi. Bọn họ đều ăn mặc quê mùa, đầu đội khăn xếp, tay sách nách mang số quần áo bẩn ra cái giếng đầu ngõ để giặt.

Vừa khéo, Liễu Thanh Nhi cũng vừa đi giặt đồ về, đang khó nhọc bê chậu đồ ướt về nhà. Nàng ta tuy không tính là mỹ nhân tuyệt thế gì, nhưng dáng dấp không tệ. Da dẻ đen nhẻm, sần sùi nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan đoan chính. Ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, mái tóc đen dày lúc nào cũng được buộc lên cao. Đặt ở khu nghèo khó này, nàng không thể nghi ngờ là mỹ nhân số một số hai rồi.

Mấy bà thím nhìn thấy Liễu Thanh Nhi đều như nhìn thấy công địch. Chồng của mấy bà ta, ai mà chưa từng lấm la lén lút đi rình con đàn bà l·ẳng l·ơ này tắm chứ? Đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ.

Một người phụ nữ trên mặt có một vết bớt khá lớn bên má trái nhanh chân chắn trước mặt nàng ta, âm dương quái khí: “Liễu đại mỹ nhân đi sớm về sớm quá! Vội về ăn nằm với phu quân mới cưới hay sao? Ngươi cũng thật là, ở đây thiếu gì thanh niên trai tráng thèm muốn ngươi mà lại phải đi nhặt một tên ăn mày về làm phu quân chứ?”

“Còn phải hỏi hay sao, nhất định là đêm dài tĩnh mịch không thể chịu nổi nên mới phải làm như vậy chứ còn sao nữa?!”

“Haaa…! Ta thấy là ả đàn bà l·ẳng l·ơ này chơi chán nam nhân nơi này rồi, nên muốn đổi khẩu vị a! Chỉ là khẩu vị này cũng không khỏi quá nặng đi!”

“Yên tâm, Liễu đại mỹ nhân, Thanh Phong Thành này không thiếu nhất chính là ăn mày, đủ cho cô mỗi đêm dẫn về nhà một tên.”

Liễu Thanh Nhi sắc mặt không có bao nhiêu thay đổi, chỉ bất lực thở dài một cái rồi lách người đi qua đám bà nương ăn nói bẩn thỉu kia. Nhìn biểu hiện này cũng không biết những năm qua nàng đã phải chịu bao nhiêu cực khổ nữa.

Chỉ là đám đàn bà ăn no rửng mỡ kia không định buông tha cho nàng đơn giản như thế. Cười oai oái, chúng chặn đường của nàng lại.

Bọn người này tức giận, rất tức giận, vì cái gì sống ở cùng một nơi, đều là đàn bà nghèo khổ túng đói như nhau, mà tại sao con ả họ Liễu này vẫn có thể xinh đẹp hiền thục như vậy chứ? Tại sao không trở nên xấu xí bẩn thỉu, mở miệng là lời t·ục t·ĩu như bọn chúng?

Chương 82: Hỗn Nguyên Chân Giải