Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 86: G·i·ế·t người

Chương 86: G·i·ế·t người


Lý An vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, bước chân lúc nhanh lúc chậm, đột nhiên khi đi tới đầu con đường thì hai lỗ tai của hắn khẽ giật. Trong lòng thầm mắng một câu hỏng bét, hắn lập tức bộc phát tốc độ tối đa chạy tới căn nhà sập sệ của Liễu Thanh Nhi.

Hắn không biết thực lực của mình trong hàng ngũ Phàm Huyết Cảnh như thế nào, nhưng sức mạnh bộc phát của y quả thực đáng gờm, thân hình hắn phóng nhanh tới nỗi chỉ còn để lại một cái bóng mờ, bức tường nhỏ cao chưa tới 2m xung quanh nhà bước nhẹ một cái liền nhảy qua, trên con đường đất phía sau chỉ để lại một đường bụi đất thẳng tắp.

Quả nhiên khi Lý An tung chân đá bay cửa chính chạy vào bên trong thì đập vào mắt là Liễu Thanh Nhi hai tay đỏ tươi toàn là máu đang run rẩy ở trong góc phòng, bên cạnh còn có miếng ngọc bội mà hắn đưa đã vỡ thành trăm mảnh, bên trên chất liệu trắng muốt như tuyết lấm tấm những chấm đỏ tươi chói mắt.

Lý An nhìn quanh một vòng, sau khi xác định không có người thứ ba chú ý tới nơi này hắn mới nhanh chóng đi vào trong phòng rồi khóa trái cửa.

“ Hắn là ai?”

Lý An lật t·hi t·hể ở trên đất lại, không cần xem xét kỹ hắn cũng biết người này đã tắt thở c·hết rồi.

Đấy là t·hi t·hể của một tên thiếu niên còn khá trẻ, dáng người thấp lùn như con khỉ, khuôn mặt như mặt ngựa, tóc cắt ngắn ngủn hết cỡ, trên thân mặc một bộ y phục thường thấy ở những tên hỏa kế làm việc trong cửa hàng. Lúc này trên phần bụng của t·hi t·hể đang cắm một con dao nhỏ dùng để làm bếp, mặt mày méo xệ, biểu cảm hoảng sợ vẫn đông cứng ở trên mặt.

Máu tươi thuận theo con dao nhỏ chảy ra khỏi miệng v·ết t·hương, mới đó mà đã loang ra một vũng lớn. Trong phòng mùi máu tươi gay mũi, ngoài ra không thể ngửi được bất cứ mùi nào khác.

Lý An nhìn thiếu nữ run rẩy co rúc trong góc phòng như con c·h·ó hoang bị người ta đuổi đánh, toàn thân không ngừng run rẩy, đột nhiên nhớ tới trên đỉnh đồi vô danh nọ, trong một đêm tuyết rơi lạnh giá, hắn lúc đó vẫn còn chỉ là một đứa trẻ bị bệnh hen dùng tảng đá lớn đánh nát đầu h·ung t·hủ g·iết phụ thân mình.

Tình cảnh hai người có lẽ không giống nhau cho lắm, hắn là lựa chọn chủ động ra tay g·iết người, Liễu Thanh Nhi lại là vì tự vệ nhưng hoàn cảnh hai người rất giống nhau, đều là những kẻ cùng khổ bị dồn vào đường cùng, bắt buộc phải nhúng tay vào máu của kẻ khác.

“ Không sao đâu, có ta ở đây rồi!” Lý An thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Liễu Thanh Nhi khẽ đặt tay lên vai của nàng.

Liễu Thanh Nhi theo bản năng rụt thân người lại nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dưới mái tóc bù xù như tổ quạ kia, nàng đột nhiên ôm lấy bàn tay to lớn mà khóc nức nở từng đợt. Nàng ta thực sự bám rất chặt, hơn xa sức lực một thiếu nữ nhà nghèo có được, cảm giác này chẳng khác nào người sắp c·hết đ·uối vớ được cọng cỏ cứu mạng.

Lý An làm người hai đời nhưng không có bao nhiêu kinh nghiệm đối diện với phụ nữ, thấy đối phương khóc lên khóc xuống như muốn c·hết như vậy thì theo thói quen gãi đầu, mấp máy môi mấy lần nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên câu gì, chỉ có thể đứng yên đó như trời trồng.

Liễu Thanh Nhi khóc nấc lên, cố gắng lắm mới nói ra thành tiếng: “ Không… không… muội không muốn g·iết hắn đâu…! Hơ..hơ..hh. Là hắn.. là hắn muốn c·ưỡng h·iếp muội rồi c·ướp đi miếng ngọc huynh đưa…..”

“ Biết rồi! biết rồi! Không sao đâu, muội trước nín khóc cái đã.” Lý An gật đầu lia lịa, cố gắng an ủi tiểu cô nương, dù sao nàng ta cứ khóc nấc lên như vậy muốn nói chuyện cho đàng hoàng cũng không được.

Chỉ là đáng tiếc người sau không nghe lọt những câu này vào tai, Liễu Thanh Nhi nghe tới đây khóc được càng lợi hại, khóc tới như tim gan phèo phổi cũng sắp bật ra tới nơi. Lý An còn sợ rằng hàng xóm sẽ vì tiếng khóc tê tâm liệt phế này mà báo quan mất.

“ Im miệng, không ta báo quan là muội g·iết người.” Lý An thở dài thườn thoạt, cuối cùng gằn giọng hét lớn vào tai Liễu Thanh Nhi, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc, giống như là thực sự một giây sau sẽ chạy đi báo quan vậy.

Liễu Thanh Nhi lập tức giật nảy mình, lấy hai tay hết sức bụm chặt miệng mình lại, từ kẽ tay truyền ra chỉ còn nghe được từng tràng âm thanh lí nhí như muỗi kêu.

“ Tốt lắm! Uống cốc nước đi.” Lý An gật đầu hài lòng, quả nhiên mọi chuyện trên đời vẫn là dùng b·ạo l·ực có hiệu quả nhất, hắn nhanh chóng đi rót cho tiểu cô nương một cốc nước kẻo cô lại tiếp tục khóc ầm lên thì đau đầu.

“ Muội cứ khóc ầm lên như vậy chẳng khác nào lại ông tôi ở bụi này, lỡ có người nghe thấy rồi chạy sang đây xem thì thế nào?” Lý An mỉm cười nói trong lúc nhìn Liễu Thanh Nhi đang vừa khóc không ra tiếng vừa cố uống nước trong chiếc cốc hắn đưa, giọng nói điệu bộ vẫn như thường ngày, giống như nằm bên cạnh bọn hắn không phải là một t·hi t·hể bằng xương bằng thịt mà chỉ là một tấm vải rách vậy.

Có lẽ Liễu Thanh Nhi bị điệu bộ bình tĩnh của hắn ảnh hưởng, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh: “ Lý đại ca, cứu muội!”

“ Hzz..! Mọi chuyện đầu đuôi thế nào, kể khúc giữa ta nghe.” Lý An gật gù.

…???

Liễu Thanh Nhi sững người, mặt mày trắng bệch, rõ ràng câu nói đùa của Lý An không những không giúp tiểu cô nương bớt căng thẳng chút nào mà ngược lại còn phản tác dụng.

Chỉ là cuối cùng nàng vẫn run run giọng kể lại mọi việc. Thì ra buổi chiều nay nàng đem miếng ngọc bội mà Lý An đưa tới Phúc Lai Đường để bán. Kết quả ông chủ ở đó thấy nàng chỉ là một tiểu cô nương, ăn mặc nhìn thế nào cũng chỉ là một phương cùng khổ nên cho rằng miếng ngọc là nàng ă·n t·rộm ăn c·ướp về, nhất quyết chỉ dùng 5 lượng bạc để mua.

Cái gì mà ă·n t·rộm ăn c·ướp, đây tất nhiên chỉ là luận điệu để tên lão bản giàu nứt khố đổ vách kia ép giá miếng ngọc mà thôi. Loại gian thương như hắn, chỉ cần có lợi thì xác c·hết hắn còn mua chứ nói gì đồ ă·n t·rộm ăn c·ướp.

Liễu Thanh Nhi dù gì cũng xuất thân nhà thương gia đại phú, tầm mắt không hạn hẹp tới nỗi thành thực bán miếng ngọc bội thực tốt này lấy 5 lượng bạc, đôi co mãi không được nàng cũng chỉ có thể cầm miếng ngọc bội trở về, dự định ngày mai tới cửa hàng khác xem sao.

Chỉ là không ngờ chính lúc này nàng đã bị tên người làm trong Phúc Lai Đường để mắt tới, cũng chính là tên mặt ngựa đang nằm trong vũng máu ở bên cạnh. Tên này vốn là một phương t·rộm c·ắp, từng vào tù ra tội nhiều lần, thấy Liễu Thanh Nhi có bảo vật liền âm thầm đi theo về tận nhà, sau khi xác định nàng ở một mình, hoàn cảnh xung quanh cũng vô cùng vắng vẻ, hắn không còn kiêng kỵ gì nữa, trời vừa tối liền leo tường lẻn vào nhà.

Hiển nhiên tên xúc sinh này định trước c·ướp sắc rồi sau lại c·ướp tài, vừa vào đã đè Liễu Thanh Nhi ra giường muốn giở trò cầm thú. Theo kinh nghiệm của Lý An, những vụ c·ướp sắc xong c·ướp c·ủa như thế này chín thành là h·ung t·hủ sau khi xong chuyện sẽ xử luôn n·ạn n·hân.

Ngặt nỗi Liễu Thanh Nhi thân nữ nhi ở một mình nên sớm có phòng bị, dưới gối giấu một con dao nhỏ dùng để phòng thân. Thế là trong lúc h·ung t·hủ đang hưng phấn hành sự, đầu trên không chịu làm việc mà chỉ để đầu dưới làm, Liễu Thanh Nhi dễ dàng đâm hắn một đao ngay bụng.

Nàng ta cũng chỉ định đâm hắn một nhát sau đó trốn ra ngoài kêu cứu mà thôi, không ngờ một dao vừa đâm xuống tên kia liền ngã vật ra đất c·hết tức tưởi, máu tươi từ miệng v·ết t·hương phun thẳng lên trời 3 thước, chảy lan khắp phòng.

Một tiểu cô nương bình thường nhìn thấy người ta g·iết gà còn giật mình thon thót sao mà chịu được cảnh này, may mắn vừa lúc Lý An chạy tới nếu không nàng chỉ sợ sẽ ăn cơm tù mọt gông.

Một vị tiểu cô nương xinh đẹp yếu ớt như thế này bị ném vào tù, kết quả này chỉ sợ so với b·ị c·hém đầu thị chúng cũng không khá hơn là bao.

Chương 86: G·i·ế·t người