Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dị Giới Thương Nhân
Unknown
Chương 88: Bị c·h·ó đuổi
Sáng sớm ngày hôm sau, khi con gà trống chăm chỉ nhất Thanh Phong Thành còn đang say giấc nồng thì một nhà ba người họ Lý đã tất bật chuẩn bị hành trang lên đường. Cũng không đúng, ngoài ra còn có một vị tiểu cô nương Liễu Thanh Nhi nữa.
Bọn hắn rời khỏi tiểu viện vừa lúc phương Đông bắt đầu ửng hồng. Thanh Phong Thành vào đầu ngày mới thật yên tĩnh làm sao, vô số ngôi nhà im lìm như tảng đá, những con đường đá lạnh toát vắng tanh, tuyệt nhiên không một bóng người. Chiếc xe ngựa khá bé lóc cóc lăn bánh trên đường đá, đánh xe là Lý Tiểu Hoa đang giả trang thành nam nhân, trong xe thì có Liễu Thanh Nhi chịu trách nhiệm coi sóc Ngũ Nương.
Lý An đứng ở góc phố phía xa dõi theo đoàn người chầm chậm đi hướng cửa thành. Hắn dự định đợi tới khi người rời thành đông đúc lên rồi mới giả làm ăn mày trà trộn ra ngoài, như vậy mới có thể cam đoan không có sai sót. Nếu như bây giờ trời còn chưa sáng rõ, một tên ăn mày vội vã rời thành rất có thể sẽ đem tới phiền phức không cần thiết.
Thanh Phong Thành có bốn cửa: Đông, Tây, Nam, Bắc, cửa thành mở từ giờ Mão, đóng cửa vào giờ Hợi. Cũng có nghĩa là từ 5 giờ sáng tới 21 giờ tối, ngoài khoảng thời gian này không chỉ cấm xuất nhập thành mà trong thành cũng có lệnh giới nghiêm. Nếu phát hiện người dân không có lý do đi lại lung tung sẽ bị phạt đòn.
Giữa mùa thu đã lạnh, vào sáng sớm tinh mơ còn lạnh hơn gấp bội. Cơn gió mạnh mang theo sương giá lạnh buốt luồn vào lớp áo giáp bằng sắt làm mấy chục tên lính canh giáp mũ sáng choang đứng hai bên cửa Đông Thanh Phong Thành run rẩy mấy cái. Bọn hắn là tư binh của thành chủ đại nhân, xưa nay chỉ mới đánh nhau với dân đen chứ chưa từng chân chính chiến đấu, kỷ luật tự nhiên là chẳng ra làm sao, người nào cũng nghiêng nghiêng ngả ngả, gật gà gật gù.
Lúc cỗ xe ngựa đi qua, tên bách phu trưởng chịu trách nhiệm đi tới hỏi han mấy câu, thấy trong xe có một bà lão ốm bệnh nhìn như sắp c·hết cho nên hắn không muốn dây dưa vào làm gì để mà ám vật sui rủi, cho nên lập tức cho qua.
Lý An đứng trong thành nhìn thấy cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cung tên cùng tới Bạch Long Kiếm hắn giấu dưới gầm xe không bị quan binh phát hiện.
Lại đợi tới sáng hơn một chút, mặt trời đã lộ ra hoàn toàn, những thôn dân gánh nông sản từ xa tới bắt đầu lục đục đi vào thành. Nông sản có rất nhiều loại: thú rừng đi săn được, rau củ tự trồng, thảo dược hái trên núi, củi gỗ,... Thôn làng gần Thanh Phong Thành nhất cũng cách mấy dặm đường núi, không biết những người này bắt đầu đi từ mấy giờ mà có thể tới sớm như vậy.
Thực sự không có cách nào khác, những thứ nông sản này người bán rất nhiều. Nếu chậm tay chậm chân chút thì sẽ bị đám thương nhân béo múp kia ép giá thê thảm.
Lại đợi một lát nữa, mặt trời đã nhô quá đỉnh đồi, dòng người bắt đầu nhộn nhịp ra vào thành. Trong số đó có dân chúng, có thương nhân, có quan lại, tất nhiên là cũng không thể thiếu ăn mày.
Châu Linh Huyện dù không gặp phải t·hiên t·ai nhưng rất nhiều huyện xung quanh đều gặp phải b·ão l·ũ, h·ạn h·án, nạn châu chấu, các loại t·hiên t·ai. Ngoài ra còn có nhân họa nữa, dạo gần đây có rất nhiều dân chạy nạn chạy về bên này, không ít trong đó đều trở thành ăn mày lang thang đầu đường xó chợ.
Hiển nhiên một tên ăn mày đầu tóc bù xù không hề gây nên bất kỳ sự chú ý gì, thậm chí quan binh cũng lười nhìn bọn chuột bẩn thỉu này một cái nữa là.
Đang khi Lý An đã đi tới bên kia thành, cuối con đường nơi xa đã nhìn thấy xe ngựa của Lý Tiểu Hoa đám người đứng chờ thì đột nhiên dị biến xảy ra.
Từ bên trong thành Thanh Phong phóng ra một tốp binh lính khoảng 20 người. Những binh lính này khác hẳn với đám lính gác cổng chán nản không chịu nổi, bọn hắn người nào người nấy thân cao mình lớn, mặt mày bặm trợn, trên người mặc một bộ giáp màu bạc sáng choang lấp lánh, đội mũ sắt có chỏm đỏ trên đỉnh, lưng đeo cung cứng tay cầm thương dài, dưới hông bảo mã cao có 2m hơn, khỏe mạnh kinh hồn. Vừa nhìn liền biết là tốp tinh binh được huấn luyện cẩn thận, hơn nữa còn là thể loại đã từng chân chính ra trận chém g·iết.
Dẫn đầu toán tinh binh là một nam nhân trẻ tuổi cưỡi một con bạch mã. Hắn không mặc áo giáp cũng không đội mũ sắt, bên hông đeo một thanh trường kiếm vỏ trắng như tuyết.
“Là Bạch Ngân Vệ!”
“Kia là Chương thống lĩnh sao?”
...
Lý An nghe tiếng động quay đầu về phía sau mà nhìn, lập tức xung quanh đủ loại bàn tán truyền vào trong tai y. Đám người này vừa nhìn đã biết rất lợi hại, tuy nhiên điều làm hắn chú ý là con thú giống như c·h·ó đang chạy bên cạnh con bạch mã của vị gọi là Chương thống lĩnh kia.
Con thú kia hình dáng cơ bản không khác c·h·ó bao nhiêu, trên người mọc một lớp lông dày màu nâu đỏ, hai mắt lại màu xanh lục yêu dị, nhưng điều làm nó khác biệt chính là giữa đỉnh đầu lại mọc một chiếc sừng nhọn dài khoảng 10cm, trong suốt lóng lánh như pha lê. Tuy hình thể cách biệt nhưng tốc độ của con thú không hề thua kém bạch mã bên cạnh, hơn nữa biểu hiện còn vô cùng nhàn nhã.
“Bảo Giác Cẩu????!!!”
Lý An đột nhiên nhớ tới cái gì, thấp giọng nói nhỏ. Hắn không hơi sức đâu mà quản có bị người ta để ý hay không nữa, vội chạy nhanh rời khỏi con đường lớn, muốn tránh thật xa con Bảo Giác Cẩu kia càng xa càng tốt, được thêm chút nào hay chút đấy.
Hung thú cũng có nhiều loại mạnh yếu khác biệt, cách biệt ở giữa một trời một vực, giống như chuột cùng hổ đều là dã thú vậy. Trong đó không thiếu loài có năng lực đặc thù, giống như đầu Bảo Giác Cẩu này chẳng hạn.
Trong vô số loài hung thú, Bảo Giác Cẩu tuyệt nhiên không phải loài có thực lực mạnh, thậm chí còn không hình thành nên được nội đan, nhưng nó có một khả năng cực kỳ được nhân loại ưa thích, đó chính là đánh hơi bảo vật.
Đừng quên trên người Lý An lúc này còn có một viên yêu đan hung thú bạch miêu cùng với xương cốt của nó. Đây không phải là bảo vật thì cái gì mới tính là bảo vật!
Quả nhiên, hai chân thì không thể chạy nhanh bằng bốn chân, người tính thì không thể thắng được trời tính. Con Bảo Giác Cẩu vốn đang yên lành chạy theo đoàn binh lính, lúc vừa ra khỏi cửa thành nó liền ngửa đầu lên trời rồi lại quay qua quay lại tìm kiếm cái gì, cuối cùng nó khóa chặt Lý An đang cầu trời khấn phật không bị phát hiện đằng kia.
HÚUUUUU!
Bảo Giác Cẩu đột nhiên hú lên một tiếng cực lớn như c·h·ó sói gọi bầy, làm đám người giật nảy mình. Rồi trong ánh mắt bàng hoàng của đoàn người, con hung thú phóng như bay rời khỏi đội ngũ.
Chương Ảnh Minh nhanh như chớp ghìm lại dây cương, trên mặt không những không có chút hoảng sợ nào mà còn tràn đầy kích thích. Thân là chủ nhân của Bảo Giác Cẩu, hắn rõ ràng hơn ai hết đây là biểu hiện khi nó đánh hơi thấy bảo vật. Hơn nữa, nhìn phản ứng mạnh như vậy thì tuyệt đối không thể là bảo vật tầm thường.
Nhìn theo hướng Bảo Giác Cẩu phóng đi, mục tiêu không ngờ lại là một tên ăn mày ăn mặc bẩn thỉu có thể nhìn thấy ở trên đường phố khắp Thanh Phong Thành.
“Bạch Ngân Vệ nghe lệnh, bắt sống tên ăn mày kia cho ta. Nếu để hắn thoát thì các ngươi cũng không cần sống tiếp nữa. Ai bắt được thưởng trăm lượng bạc.” Chương Ảnh Minh lập tức nhận thức được vấn đề, một bên thúc ngựa đuổi theo, một bên hét lớn hạ lệnh.
“Rõ!”
“Rõ!”
Đám tinh binh mặc giáp bạc lập tức hét lên như sấm, cũng nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo mục tiêu. Bọn hắn, những Bạch Ngân Vệ được lựa chọn cẩn thận này, dù có là hổ báo gấu beo còn bắt được chứ đừng nói một tên ăn mày.
Ngựa Bạch Ngân Vệ cưỡi là một loài bảo mã có pha tạp chút huyết mạch của hung thú Truy Phong Mã, không chỉ hình thể lớn hơn hẳn ngựa thường mà tốc độ cũng kinh khủng không kém. Mấy chục đầu cùng lúc phóng đi cảm tưởng làm cho mặt đất cũng phải run rẩy.
Lý An mặt mày tái xanh, thuần thục lấy găng tay sắt giấu trong người đeo vào. Hắn chưa bao giờ thấy hận một con c·h·ó như lúc này.
“Khốn kh·iếp, cút đi! Ta hai đời chưa từng ăn thịt c·h·ó, đừng đuổi theo ta nữa!!!!”