Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 91: Tìm kiếm

Chương 91: Tìm kiếm


Ngũ Linh Đế Quốc quốc thổ rộng lớn vô biên, để có thể dễ bề cai trị quần hùng, hoàng đế khai quốc cho xây dựng 10 con đường lớn chạy xuyên suốt đế quốc. Những con đường này được gọi là Nhất Thống Lộ, biểu hiện mong muốn thiên hạ thống nhất của vị hoàng đế đầu tiên.

Bên tả Thanh Phong Thành là một đầu Nhất Thống Lộ chạy thẳng từ kinh thành Ngũ Linh Đế Quốc tới địa phận Kính Quốc tự xưng. Từ lúc Tây Bá Hầu Đinh Khải dấy binh tạo phản tới nay, vô số đội quân đã dọc theo con đường này đổ về chiến trường. Thanh Phong Thành cũng bởi vậy mà ảnh hưởng không nhỏ, lợi có mà hại cũng không ít.

Bên hữu Thanh Phong Thành là một khu rừng rộng lớn vô cùng, nơi này là phân mạch của Hắc Vân Sơn Mạch nổi danh hung hiểm. Ba ngày nay, hơn một ngàn binh lính Thanh Phong Thành chia làm các tiểu đội, mỗi tiểu đội mười người do một tên Bạch Ngân Vệ thống lĩnh, lục sục khắp mọi ngõ ngách của khu rừng.

Không ít người thạo tin đã thăm dò được bọn hắn đang truy bắt phản tặc Kim Đao Bang. An Nhạc Thành trong một buổi sáng bị h·ỏa h·oạn đốt cháy gần một nửa, n·gười c·hết cùng b·ị t·hương mấy ngàn. Tin tức Kim Đao Bang xuất hiện ở nơi này lập tức khiến cho người dân xôn xao.

Binh lính canh giữ ở các cửa thành rõ ràng đông hơn hẳn thường ngày, trên đường có thể dễ dàng bắt gặp bóng dáng Bạch Ngân Vệ giáp bạc sáng choang cưỡi ngựa phóng như bay. Ra vào cửa thành cũng kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt là những tên ăn mày thường ngày vẫn bị xem như vô hình kia càng là đối tượng bị chú ý.

Giữa trưa, mặt trời mùa thu ngự trị trên đỉnh đầu, ánh nắng không những không mang lại cảm giác ấm áp nào, ngược lại khiến cho người ta có dự cảm không lành, làm cho khu rừng xơ xác càng trở nên đáng sợ.

Tiếng bước chân đạp gãy cành cây khô lách tách vang lên, một toán binh lính khoảng 10 người rẽ cành cây khô cùng với dây leo giăng khắp nơi, khó khăn tiến về phía trước. Đám binh sĩ này đa phần đều mặc áo giáp sắt màu đen theo quy định của q·uân đ·ội Ngũ Linh Đế Quốc. Tuy nhiên, trong đó lại có một tên binh sĩ toàn thân áo giáp màu trắng bạc, đỉnh chóp mũ giáp có sợi tua màu đỏ, chính là Bạch Ngân Vệ nổi tiếng tinh nhuệ không thể sai được.

Tên Bạch Ngân Vệ vốn quen cưỡi ngựa, nay phải đi bộ đường rừng dài như vậy thì có chút không quen, hai chân phồng rộp đau rát. Dù vậy, hắn vẫn không dám bỏ bê nhiệm vụ một chút nào, hai mắt như chim ưng từng tấc từng tấc rà soát xung quanh. Chương Thống Lĩnh đã nói rồi, trong vòng 3 ngày bắt buộc phải bắt được tên ăn mày kia, không quản là sống hay c·hết, mà tới hôm nay đã hơn 2 ngày trôi qua rồi.

Theo lý mà nói, tên ăn mày kia trúng nhiều mũi tên như vậy, trong đó cũng có không ít mũi tên trúng chân. Dù cho có là phàm huyết luyện thể sĩ cũng không thể trong rừng rậm hiểm trở thế này đi nhanh được mới phải. Ấy vậy mà bọn hắn hơn ngàn người chia nhau ra tìm kiếm bất kể ngày đêm, tới cái bóng lưng của hắn cũng không nhìn thấy.

Nghĩ tới đây, tên Ngân Giáp Vệ lại thấy trong lòng toàn là nộ khí, hướng đám binh lính đi phía sau hét: “Đi nhanh lên! Tối nay cũng đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ.”

Đám binh lính vội vâng dạ, hai chân dù đã mỏi rã rời nhưng vẫn phải cắn răng bước nhanh hơn. Bọn hắn trên người mặc áo giáp sắt cộng với v·ũ k·hí trong tay, đi lại trong rừng như thế này quả thực là cực hình với bọn hắn. Ấy vậy mà thượng cấp không những không cho phép nghỉ ngơi mà còn ngày một khắt khe hơn. Đã hơn nửa ngày bọn hắn không có gì bỏ vào bụng rồi.

Nhưng có điều mà bọn hắn quên mất chính là thượng cấp của bọn hắn, vị Ngân Giáp Vệ kia mặc trên người giáp bạc cùng với cây trường thương trong tay, so ra nặng hơn giáp sắt và đao mấy lần, ấy vậy mà từ đầu tới cuối, đầu mục Ngân Giáp Vệ không hề tỏ ra đuối sức.

Khác biệt giữa lính tinh nhuệ và lính thông thường vừa liếc qua liền có thể nhìn thấy.

Chẳng bao lâu, tốp binh lính đã biến mất sau đống cây cối rậm rạp, nguyên địa trở lại yên tĩnh, cơ may lắm thỉnh thoảng mới có vài ba con quạ bay qua kêu quang quác điếc tai.

Lớp lá khô đã bắt đầu thối rữa phủ kín mặt đất không biết bao nhiêu mét đột nhiên nhúc nhích, một cái đầu người đột ngột mọc lên từ dưới lớp lá.

Lý An nghiêng tai lắng nghe, sau khi xác nhận khu vực xung quanh không có người nào khác, hắn mới yên tâm đứng dậy rời đi. Đám người Thanh Phong Thành đoán không sai, hắn bị mũi tên bắn trúng tuy không b·ị t·hương tới gần cốt nhưng đi lại rất khó khăn, hoàn toàn không thể trong thời gian ngắn rời xa Thanh Phong Thành được.

Nhưng có một điểm mà bọn chúng tính mãi cũng không tính được, đó chính là giác quan siêu phàm của Lý An. Nhờ vào đó mà hắn dù bị đám binh lính nhiều lần đi qua sát nách nhưng chưa từng bị phát hiện.

Dù sao thì rừng núi là nơi để ẩn thân tốt nhất, chỉ cần có chuẩn bị từ trước thì muốn trốn tránh tai mắt của những người bình thường này hoàn toàn không hề khó.

Nếu cứ theo đà này thì hắn không sớm thì muộn cũng trốn được khỏi truy binh. Nhưng điều làm hắn lo lắng chính là an nguy của người nhà đang không biết hiện ở nơi nào, còn có con Bảo Giác Cẩu kia nữa.

Vế trước, hiện tại tuy hắn không có chút thông tin nào về người nhà, nhưng ít nhất họ cũng không bị cuốn vào trận phong ba này. Lấy tài trí của Lý Tiểu Hoa, hắn tin tưởng nàng có thể chăm sóc Ngũ Nương ổn thỏa, huống hồ bên cạnh còn có một Liễu Thanh Nhi chịu khó chịu khổ.

Còn như vế sau, Bảo Giác Cẩu vẫn luôn là mối nguy hiểm lớn nhất của hắn. Còn nhớ ngày đó ở trước cổng thành Thanh Phong, Bảo Giác Cẩu lúc đó còn cách hắn hơn 500m mà vẫn có thể đánh hơi ra nội đan và xương cốt Bạch Miêu trên người hắn.

Hơn nữa, đừng quên loài c·h·ó nổi tiếng với khứu giác cực kỳ nhạy. Huống hồ gì Bảo Giác Cẩu còn là hung thú hàng thật giá thật, khó mà biết được nó có thể đánh hơi ra mùi máu trên người Lý An từ khoảng cách bao xa.

Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần đám Ngân Ảnh Vệ kia dẫn theo Bảo Giác Cẩu thì chuyện hắn bị phát hiện hay không chỉ còn là vấn đề Bảo Giác Cẩu có cách hắn đủ gần hay không mà thôi, hay nói chính xác hơn là phụ thuộc hoàn toàn vào may rủi.

Mà giao mạng sống nhỏ của mình cho vận may xưa nay chưa từng là phong cách hành sự của Lý An. Tuy hiện trước mắt hắn cũng không có biện pháp nào khả thi, bảo hắn vứt nội đan cùng xương cốt hung thú Bạch Miêu thì chi bằng trực tiếp lấy mạng của hắn, hơn nữa cũng chẳng có gì đảm bảo Bảo Giác Cẩu sẽ không đánh hơi được mùi của hắn.

Mang theo sự lo lắng trong lòng, Lý An nhanh chóng biến mất vào trong rừng cây. Trên người hắn lúc này được trét rất nhiều bùn đất nhằm che đi mùi hương từ cơ thể phát ra, màu nâu đất hòa quyện với môi trường xung quanh khiến cho người khác càng khó phân biệt được thân ảnh của hắn.

Cách vị trí của Lý An khoảng 2 dặm, Chương Ảnh Minh dẫn theo 20 tên Bạch Ngân Vệ cấp tốc chạy vội. Địa hình rừng núi lắm đá lớn cùng với cành cây, dây leo giăng khắp nơi, ấy vậy mà tốc độ của bọn hắn lại nhanh chóng vô cùng, cơ hồ là gấp đôi những tốp khác. Giữa lúc di chuyển, đội hình vẫn không hề tán loạn, mỗi người lại đảm nhiệm quan sát một phương, đảm bảo một con chim nhỏ bay qua cũng không thể nào thoát khỏi tầm mắt.

Bạch Ngân Vệ quả không hổ danh là tinh binh trong quân ngũ, một ngàn người mới tuyển được một người. Hơn nữa, chỉ huy bọn hắn còn là vị phàm huyết luyện thể sĩ trẻ tuổi nhất Châu Linh Huyện. Nếu như Lý An đối đầu với tiểu đội binh lính này thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Tuy nhiên, đáng chú ý nhất chính là phía trước tiểu đội binh sĩ có một con c·h·ó lớn toàn thân lông màu nâu đỏ, hai mắt xanh lục như bảo thạch, đầu mọc một cái sừng pha lê, chính là Bảo Giác Cẩu.

Chương 91: Tìm kiếm