Toàn Chức Pokemon
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Lại có người tính nóng hơn kem
Jeremy hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, hừng hực lửa giận, sợi tóc không gió mà bay, vẻ nho nhã bây giờ ở đâu chứ đâu ở đây, ngưng tụ linh khí bộc phát.
Cho nên Jeremy năm tuổi tập võ, chín tuổi vào Linh Thú Sư, mười lăm tuổi khảo thí nghề nghiệp Tactician (Chiến Thuật Gia) 1 sao, một nghề nghiệp thượng lưu trong thế giới này, hắn muốn trở thành Chiến Thuật Gia 5 sao, nhất định thăng lên thành Strategist (Chiến Lược Gia) cuối cùng xứng đáng với đệ nhất thiên tài đế đô.
Thật ra Jeremy là một tên rất khiêm tốn, hắn xưa nay rất ít lên tiếng hay nói gì về thân phận con của hầu tước hay ông nội hắn là tể tướng ở trong cung, bởi vì hắn muốn dính dáng sự phát triển bản thân dưới bóng cây của gia tộc.
Hắn hậm hực bực bội nhìn Jeremy, trong lòng không diễn tả nổi.
Lục Hoàng nói xong, bước vào bên trong phòng bếp, căn bản không để ý phía sau lưng Jeremy tức giận đập bàn.
“Ta là Jeremy William.” Jeremy tự tin ngạo nghễ nói.
Jeremy khinh bỉ nhìn lại tên mập, khinh thường nói: “Bản công tử khi đi ăn, chưa từng phải xếp hàng, chỉ bằng ngươi cũng muốn lên tiếng? Ngươi là cái thá gì?”
Jeremy có tu vi tự thân Chiến Cuồng, tuy đẳng cấp Linh Thú Sư chỉ mới Bát phẩm Linh giả, bên trong đế đô ai ai cũng biết, nghề nghiệp Chiến Thuật Gia có khả năng x2 thực lực một cấp nghề, nghĩa là từ Linh giả hắn có thể thăng lên lục phẩm Linh tiên, hoặc từ Chiến Cuồng tăng lên Chiến Linh trong một khoảng thời gian nhất định, mặc dù so sánh với Naomi ở biệt viện Tướng quân hay tên yêu nghiệt bá tước kia, dù kém một chút, nhưng so với Reymon hay Keith, đều có ưu thế lớn.
Lục Hoàng mặt mũi bên ngoài vẫn vậy, “Người phá hư quy định ở cửa hàng, sẽ bị cửa hàng ghi vào sổ đen, vĩnh viễn không phục vụ, cho nên xin quý khách chờ tới lượt của mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 30: Lại có người tính nóng hơn kem
“Công tử Jeremy đã muốn gọi món trước, vậy cứ để cho công tử Jeremy gọi trước, chúng ta chờ một chút lại tới liền thôi mà.” Oscar một bên ăn một bên ngẩng đầu, lên tiếng, hắn không hy vọng người trong dòng họ sẽ bị tên Jeremy này dẫn ra mâu thuẫn, cuối cùng bị chơi chiêu, nhiều khi không biết tại sao bản thân lại c·hết thì mệt nữa.
Oscar là một trong những người đó, Oscar nhà có khoáng mạch Comet Shard, bởi vì đâu phải muốn mở kinh doanh trang sức là được, hắn tránh không được phải có quan hệ từ chính quyền, cho nên hắn đã từng thông qua Jeremy, mà bản thân Oscar còn biết mấy chuyện trong t·hế g·iới n·gầm nữa.
Liên tục nấu bảy phần cơm cà ri, mùi thơm bay khắp cửa hàng khiến người ta ừng ực nuốt nước miếng, mùi hương như hóa thành một cái ao, nước bên trong ao chính là những luồng hương thơm không thể nào chịu nổi.
Cuối cùng ánh mắt Jeremy lần nữa rơi vào Lục Hoàng, dựa vào khí thế mà hét lớn: “Đứng đó nhìn cái gì? Đi làm đồ ăn lẹ lên?”
Dù sao, một thời gian ngắn tăng lên tu vi hay linh khí, đã đủ ăn nhiều người rồi.
“Chu cha chu cha! Còn dám to tiếng!” Tên mập tức giận. “Ta chính là Culinary 1 sao, còn là chủ cửa hàng phụ kiện lớn nhất đế đô, thằng ranh mày là ai?!”
Jeremy đứng trong ao nước, bụng kêu ùng ùng, nhưng cả người thì tức từ tím tới hóa xanh.
Trở thành một đầu bếp cần có lòng kiêu ngạo, thiếu niên trù thần Soma cũng từng nói: Để trở thành đầu bếp tốt nhất, cũng cần có tự trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Hoàng nhàn nhạt quét mắt qua hắn, rồi thản nhiên nói: “Còn có ba phần Mì Trộn Hành, ba phần Đậu Nành Cỏ Xanh Xào, sau đó mới tới phần cơm của ngươi.”
Thế giới này lại quá giống kiếp trước, có tiền, có quyền, lại muốn được ưu tiên?
Lục Hoàng hơi nghệch mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Quy tắc của cửa hàng từ đầu đã có, thức ăn không cho phép mang về, mỗi người mỗi ngày mỗi một món chỉ được gọi một phần, không cho phép gây sự tới cửa hàng, không cho phép chen hàng, thời gian buôn bán mỗi ngày chỉ sáu giờ.”
Nói thẳng ra, Jeremy không giống như Keith, thứ nhất không phải dạng phế vật như Keith, thứ hai cũng không phải lấy quyền lấy tiền của gia đình để khoe khoang, bởi vì hắn có lý tưởng riêng, hắn hi vọng có một ngày, chỉ khi nhắc tới tên Jeremy, đều sẽ nghĩ tới thiên tài đế đô, chứ không dính dáng tới thân phận.
Cuối cùng im lặng xoay đầu, ta không tranh với ngươi, cha và ông nội ngươi trâu lắm, ta im được chưa.
Mặc dù những năm gần đây, Jeremy chưa làm ra sự kiện gì làm thế giới hâm mộ, nhưng chí ít hắn cũng có một vài thành tựu, ở đế đô Udura, rất nhiều người rất sợ nghề nghiệp Chiến Thuật Gia 1 sao của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Jeremy nhìn bên ngoài rất nho nhã, nhưng tâm tư kín đáo, không đạt mục đích thề không bỏ qua, trong tay đã từng g·iết người.
Tiếp một phần cơm cà ri mang ra, vẫn như cũ không phải là phần của Jeremy.
Lục Hoàng nhìn thấy hết một cảnh trước mắt, không nói gì, cũng lười nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Hoàng nhăn mày, nghiêm túc: “Ta không làm, ta muốn nhấn mạnh không cho phép gây sự bên trong cửa hàng, không cho phép chen hàng, thời gian buôn bán sáu giờ một ngày, hiện tại chỉ còn lại một giờ.”
Chỉ một hồi sau, một phần cơm cà ri trứng đã hoàn thành, Lục Hoàng bưng ra, trực tiếp đặt ở trước mặt tên mập A, không để ý tới gương mặt tức tím người của Jeremy.
Jeremy rất hài lòng phản ứng của đám mập, cao ngạo cười lạnh, ánh mắt khinh thường.
“Thằng c·h·ó mày đang làm cái quái gì vậy! Phần cơm ta gọi đến giờ vẫn chưa có sao?!” Jeremy đã nhịn rất lâu, hắn rốt cục nhịn không được.
“Khoan đã, làm cho ta một phần Cơm Cà Ri Trứng Nồng trước đi.” Jeremy kiêu ngạo lên tiếng tới Lục Hoàng.
“Ngươi đi mà làm Cơm Cà Ri Trứng Nồng, ta gọi rồi, người khác không lên tiếng, ta chen hàng hay gì thì chẳng liên quan gì!” Jeremy cười nhạt, đối với mấy cái quy tắc cửa hàng không thèm để ý, một cửa hàng nhỏ mà thôi, quy tắc quy định làm nhiều làm gì, quy định là do người định, muốn thay đổi gì mà chả được.
“Chủ tiệm làm thêm mấy dĩa rau xào! Nhanh nhanh nha!” Oscar với gương mặt béo ú không thể chờ nổi, la làng lên.
Tên mập kia dù rất khó chịu, nhưng nghe lời đại ca hắn, đã bỏ qua, dù cúi đầu, ánh mắt vẫn rất khó chịu.
“Đầu bếp ở trong đế đô còn phải nể ta bảy phần, một đầu bếp như ngươi lại dám dũng cảm đắc tội tới ta sao?” Ttrong đôi mắt của Jeremy dường như phát ra đóm lửa, cả người tản ra một vòng linh khí, trên tay đã cầm tới hai quả cầu Pokemon.
Jeremy William, con của hầu tước, ông nội là tể tướng trong hoàng cung, thân phận cao quý vô cùng, vừa nói cái tên này, chủ tiệm phụ kiện lớn nhất đế đô chỉ biết trừng to hai mắt.
“Kêu ngươi nấu thì nấu lẹ, một tên đầu bếp không có huy hiệu, dám mở cửa hàng ở đây, lại không chịu bán cho khách! Bản công tử tới ăn chỗ này, đã cho ngươi mặt mũi rất lớn, còn bày đặt lắm lời.” Jeremy lười biếng nghe Lục Hoàng nói nhảm, sắc mặt khó chịu, tức giận hét lớn, dùng chân đạp vào lưng một tên mập, cuối cùng tên mập chỉ biết nuốt nước miếng, nhường ghế cho hắn.
Jeremy từ trong mê tỉnh lại, trong lòng kinh ngạc tài nấu ăn của Lục Hoàng, bây giờ hắn mới biết tài năng bất phàm của Lục Hoàng, khó trách làm cho Naomi say mê tới vậy.
“Ồ! Ngươi muốn linh khí biến thân ngay ở trong cửa hàng sao?”
“Đâu ra con sâu còi! Ốm yếu còn ra gió la làng! Muốn la cái gì? Biết quy tắc tới trước tới sau không?” Một tên mập nhìn thấy Jeremy muốn chen ngang, liền không vui, chửi lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.