Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Đại án Đường biên
Cả ngành an ninh đều chấn động, tuy nhiên để bảo mật thông tin, cũng như mặt mũi của ngành, toàn bộ sự việc về chuyện này đều được dấu kín.
Từ lúc đó, một sự việc bất khả tư nghị đã xảy ra, vô số tổ chức được cho là chi nhánh của Zhanghai bị người con trai này tìm ra.
"Bằng mọi giá hãy thủ tiêu Dương Đế trước khi quá muộn." Thủ trưởng Vinh âm trầm nói.
Dương Đế cầm nó lên, rút dao ra ngắm, lưỡi dao Tróc Nhân chỉ dài 20cm, có tạo hình đơn giản hóa vô cùng, thế nhưng chất rhodium lại có màu trắng bóng khiến nó trở nên quyến rũ vô cùng.
Kể từ khi hệ thống the cop hàng lâm, Tề Mặc và Hoắc Khứ Bệnh giống như hổ mọc thêm cánh, mãnh long hồi hải, bọn hắn nhắm đến các tổ chức gangster gần nhất để xuống tay.
Dương Đế im lặng lắng nghe, gã đốt điếu thuốc để rít một hơi.
Trên đường trở về, Dương Đế nhận ra tình hình có sự thay đổi, các cuộc chiến quy mô lớn đã tạm ngưng, chỉ còn loe ngoe mấy tên gangster lỏm đi lãng vãng trên đường.
Thủ trưởng Vinh hít sâu một hơi, đau đầu vuốt trán, nói: "Cậu ta là một thanh lợi khí, bây giờ hệ thống giáng lâm, nhiều khả năng cậu ta đã trở thành gangster."
Với băng đảng cấp 1, bọn hắn có thể làm là chiêu mộ thuộc địa, bảo kê thuộc địa như quán ăn, quán bar, tập đoàn tài chính, ngân hàng, tất cả loại hàng quán kinh doanh.
"Anh Vũ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã ngồi vào bàn họp, dẫn đầu cả nhóm ngồi theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã g·i·ế·t đến đỏ mắt, thực lực tăng cao.
"Khui két tiền lấy di sản mà anh Phúc chị Duyên để lại cho chúng ta nào!"
Đợi đến khi nhóm người Dương Đế xuống xe, gã liền nhíu mày nhìn mấy bãi máu tươi trên đất.
"Thủ trưởng Vinh, anh kêu bọn em họp gấp như vậy, bộ còn có chuyện gì quan trọng hơn loạn thế sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc LX570 phi nhanh trên đường, rất nhanh quay trở về nhà phân phối Khanh Hoàng Kiệt.
【Đỉnh cấp - Tróc Nhân Dao】
Ngô Thị Châm cố gắng kiềm nước mắt tiếp lời:
Thế nhưng thiếu niên đó lại từ chối, bản thân sau khi điều trị tâm lý thì trở về cuộc sống thường nhật, quy ẩn giang hồ.
Sau khi ép hết tiền bạc tài sản của gia đình này, bọn chúng bắt đầu xuống tay như thường lệ.
Cuối cùng một đi không trở lại.
Bất quá tại hiện trường cũng chỉ là xác người, đếm không hết bao nhiêu mạng.
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, âm trầm đáp: "Nổi nhục muôn kiếp của ngành an ninh."
Tại phòng họp của đội điều tra diện rộng tỉnh Giang Hải, có ba người đàn ông đang nghiêm túc thảo luận.
....
Cả gia đình bốn người cha mẹ và hai đứa em gái út được chúng dẫn dụ đến biên giới với lý do làm việc cho sòng bạc để trả nợ.
Sau lưng vỏ dao có một nút gài vào áo, Dương Đế liền đem Tróc gài vào trước ngực, ngay túi áo.
Lê Tuấn Vũ nhếch môi cười, không vội đáp lời, hắn móc một con găm được bọc trong lớp vỏ da đưa cho Dương Đế.
Lê Tuấn Vũ bật cười, gã mở mắt kinh ngạc hỏi: "Mày chắc không? Chỉ có từng đó?"
Trong lòng đã đại khái đoán ra câu trả lời.
Chính phủ sau đó điều động toàn bộ trụ sở cảnh sát đặc nhiệm tham gia vào, ráo riết đi theo bước chân của cậu ta để truy bắt đường dây Zhanghai.
Lê Tuấn Vũ ngồi ở vị trí lãnh đạo quá lâu, hắn thừa biết mấy thằng kia sẽ làm gì tiếp theo.
Lão Vinh nói: "Nhớ đại án này chứ?"
Ngoài ra còn có mại d·â·m.
"Chúng muốn cướp địa bàn thì phải g·i·ế·t được anh hoặc bắt anh hàng phục, nếu không chả có tiền thưởng từ hệ thống, có lẽ mới bắt giữ ông Chợ với Thúy Kiều đợi ông qua."
"Vâng em chắc cú, em tính số như đ·ạ·n mà anh quên rồi à." Lý Tự Trọng vỗ ngực cam đoan.
Ngay trong đêm, chính phủ đặc cách mời hắn vào bộ công an, trực tiếp phong hàm Thiếu tướng!
"Ít nhất phải sống xót qua giai đoạn sơ khai này, tổng cục mới có thể sai người xuống được. Còn hiện tại anh em mình phải tự lực cánh sinh." Lê Tuấn Vũ nhấn mạnh.
"Mấy con c·h·ó này chỉ đợi chúng ta qua là hạ sát thủ ngay, đéo có vụ hàng đâu, nếu tôi là chúng thì tôi cũng sẽ làm như vậy. Ai cũng có chỗ dựa, thì g·i·ế·t đi đỡ đau đầu thuyết phục đầu hàng, ngán cái gì."
Năm xưa, có một gia đình nhỏ 5 người ở tỉnh Giang Hải bị bọn buôn người này chú ý, chúng thông qua việc cho vay nặng lãi tìm đến bọn họ.
"Tất nhiên." Gã gật đầu.
Nghe vậy Lý Tự Trọng nhanh nhảo giành trả lời: "Phải 50 thằng! Băng Thiên Chương cũng có khoảng 20 thằng tham gia!"
Nguyễn Thị Yến Nhi khóc ròng uất ức nói: "Nhanh đi cứu anh Chợ anh Vũ ơi."
Lê Tuấn Vũ hung hăng hướng mặt sang gã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Tuấn Vũ gật đầu, nhanh chân cất bước vào trong.
"Đế, em có nắm chắc không?"
Lê Tuấn Vũ nhướng mày, "Địa bàn chúng ta bị kẻ khác tấn công rồi sao?"
Người con trai cả đó sau khi nhận được, tức tốc bẩm báo chính quyền rồi tự thân một mình lần theo dấu vết của tổ chức buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mang tên Zhanghai này.
Chỉ có điều trên thân mỗi người đều có vết thương, máu me đầy mặt.
Phải có bao nhiêu hận thù để hắn có thể làm vậy?
"Vì chúng ta giàu!"
Như vậy xem ra bọn nó đã dóc hết vốn luyến có sẵn để triệu hoán thuộc hạ rồi.
Một nam tử mặc cảnh phục nhíu mày hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, chào theo điều lệnh, đáp: "Thủ trưởng yên tâm, sau khi hai thằng tôi xử lý hết rối loạn nội bộ, chúng tôi sẽ tập trung hết quân lực nhắm vào Dương Đế và thế lực của hắn ta."
Vừa nhìn thấy con dao găm này, Dương Đế liền sáng mắt lên, chỉ cần nhìn sơ qua cán cầm của nó cũng khiến gã cảm nhận được sự bén nhọn của con dao găm này.
Giờ phút này Thúy Vân đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng họp, cô đưa tay cho Dương Đế cẩn thận băng bó.
Tất cả đều là con số 0 tròn trĩnh.
Sau hơn ba tháng đuổi theo dấu chân của cậu thanh niên đó, hang ổ cuối cùng của Zhanghai tại Vietnam đặt ở tỉnh Lạng Sơn đã được tìm thấy.
Dương Đế đảo mắt nhìn quanh một vòng, chỉ thấy toàn bộ Khanh Hoàng Kiệt trống trơn, trước cửa không một bóng đàn em.
"Chỉ có chơi khô máu với tụi nó thôi em." Lê Tuấn Vũ thẳng thắng đáp.
【Đại án Đường Biên】
"Nếu đã không thể mời chào vào giới cớm..."
Và tên của người thiếu niên đó là...
Lê Tuấn Vũ nói: "Giai đoạn sơ khai này chúng ta sẽ cố gắng ký hợp đồng với thuộc địa nhiều nhất có thể, tất nhiên để bảo kê họ, phải dùng máu để cướp với băng khác."
"Ừ, anh rút được, anh đấm nhau chả giỏi, đưa mày là thích hợp nhất. Lát nữa xiên nhiệt tình vô cho anh."
"Băng Thiên Nhi vừa rồi kéo quân qua, bọn chúng hợp tác với nhà phân phối Thanh Chương, g·i·ế·t hết anh em của mình. Bây giờ nó bắt anh Chợ với bé Kiều làm con tin, bảo khi anh Vũ về thì qua bên địa bàn nó đầu hàng, nếu không nó sẽ g·i·ế·t hết chúng ta."
Nội tâm Dương Đế trùng xuống.
"Ồ, giỏi nhỉ?" Lê Tuấn Vũ bật cười, nụ cười tàn nhẫn vô cùng.
Cùng với một thiếu niên nằm thoi thóp trong vũng máu.
Thấy hai người Dương Đế bước vào, mấy người bọn hắn òa lên kinh hỉ.
Gã mở bảng hệ thống tổng lên cho anh em xem, ấn lựa chọn vào mục kinh doanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chúng mổ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g họ để bán, chỉ gửi lại mấy ngón tay về nhà, nhằm dẫn dụ hận thù của người con trai cả còn lại đi tìm bọn chúng.
"Ý của thủ trưởng là?" Tề Mặc dò hỏi.
Lê Tuấn Vũ xiết chặt nắm đấm, cắn chặt răng để giữ tỉnh táo.
"Tốt." Thủ trưởng Vinh nghiêm giọng nói: "Tiêu diệt Dương Đế là mục tiêu hàng đầu!"
Từ cổ chí kim chưa nhân loại nào làm được.
"Tổng cục miền nam đặt tại tỉnh Cần Thơ bốn bề thụ địch, không có hơi sức với tới hỗ trợ chúng ta."
Có thể x3 tốc độ người dùng.
"Về phòng họp đi anh." Dương Đế chỉ có thể đáp.
Lê Tuấn Vũ liền phổ cập tin tức: "Tổng bộ phía trên đang gấp rút thiết lập bộ máy quản lý mới để thích ứng với thời đại này."
Thật khó để tưởng tượng một thiếu niên bình thường lại có thể một mình phá tan đường dây buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g xuyên quốc gia như thế.
Gã từ đầu đến cuối giữ nét mặt bình tĩnh, không biết đang nóng giận hay sợ hãi.
Bất ngờ bị thủ trưởng Vinh triệu tập về, trong lòng có chút khó chịu.
Một dự cảm bất an hiện lên trong đầu gã.
Nhắc đến đại án này, cả ba người bọn hắn nhất thời trầm mặc, trong thâm tâm cảm thán và nể phục không thôi.
Rất nhanh, bọn hắn mở cửa phòng họp ra, bên trong có vài ánh mắt vừa lúc nhìn đến.
"Cả một đường dây buôn bán n·ộ·i· ·t·ạ·n·g người quy mô đa quốc gia lại bị một thường dân phá được, một cá nhân phá được!" Tề Mặc hít sâu một hơi.
Dương Đế và Thúy Vân cũng theo tới ngồi xuống.
"Bọn chúng biết chúng ta đã không còn tiền để triệu hoán đàn em, không cách nào bật lại bọn chúng. Cho nên mới ngang nhiên tha mạng bọn tôi, ở lại truyền lời cho ông."
Giang Văn Trường ánh mắt âm trầm lên tiếng:
Chúng ngông cuồng không sai, nhưng có lẽ chúng sẽ không giờ ngờ rằng đây là lần sai đầu tiên cũng là cuối cùng của mình.
Chứng kiến tập hồ sơ này, hai thanh tra lập tức trợn to mắt chấn kinh.
"Quy hàng à?" Lê Tuấn Vũ nhếch môi.
Hắn là Tề Mặc, đồng đội kế bên là Hoắc Khứ Bệnh, bọn hắn đều là hai đại danh bổ của đội điều tra diện rộng, thân kinh bách chiến, đã phá thành công rất nhiều hang ổ t·ội p·hạm.
Thấy vậy, Lê Tuấn Vũ mới vừa lòng đứng dậy, dẫn cả đội rời khỏi phòng họp, đồng thời trả lời câu hỏi khi nãy của Võ Đức Giàu.
Từ đầu tới cuối, người thiếu niên này đã g·i·ế·t 4.058 người!!
Sự việc này kết thúc trong yên lặng, thống kê được nộp lên bộ an ninh, nhất thời gây chấn động cho toàn bộ chính phủ.
Nói đến đây, Vũ sắc mặt âm trầm, nặng giọng nói tiếp: "Trước mắt, cứu Chợ với Kiều, tử chiến với băng Thiên Nhi. Còn sống trở về thì mới tính tiếp!"
Dương Đế hé môi cười, gã điềm đạm hỏi Giang Văn Trường: "Ông nhớ bọn nó khoảng bao nhiêu người không?"
Ngoài Nguyễn Văn Chợ ra, còn lại mấy người đều đông đủ.
Lê Tuấn Vũ nhếch môi cười.
Chương 11: Đại án Đường biên
"Tao sẽ cho tụi mày biết vì sao từ xưa đến giờ nhà phân phối của tụi nó luôn lép vế so với mình."
Thúy Vân liếc mắt nhìn gã, cũng không nói một lời.
"Được rồi." Vũ phất tay, gã trầm ngâm: "Từng đó chắc là số lượng nó dẫn người theo thôi, ở căn cứ của nó cũng sẽ có thêm một mớ nữa."
"Vậy anh định thế nào?" Thúy Vân lo lắng hỏi Vũ.
Thủ trưởng Vinh là một trung niên nam tử tóc hoa tiêu, lão hít sâu một hơi, không vội đáp lời mà đẩy một bộ hồ sơ mật trên bàn cho hai người này xem.
Dương Đế.
Khi bên cảnh sát đi theo dấu vết mà cậu ấy báo cáo, hiện trường chỉ còn lại những cái xác không hồn, mà nạn nhân của chúng đã được thả đi từ lâu.
Gã hỏi: "Cho em?"
Giới thiệu: Lưỡi dao được chế tạo từ 100% rhodium, cắt thép như cắt rau.
Quả nhiên, phía tầng dưới của nhà phân phối đều là máu tươi mà không một bóng người, chắc chắn vừa trải qua một trận chiến.
"Vậy làm sao anh? Nó đông như vậy chơi như thế nào?" Võ Đức Giàu nhíu mày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.