Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Khế Ước Chúa Quỷ
"Mấy anh đi cẩn thận nhá!" Mẫn Tỷ dẫn theo mấy đứa nhân viên tiễn bọn hắn.
Quán coffee Panga nằm ở trung tâm thành phố Hồng Ngự, mà nhà phân phối Khanh Hoàng Kiệt thì nằm ở ngoại ô thành phố, quận An Hòa, cách 10 phút đi xe.
Có lẽ đây là lý do khiến gã ổn định lại hơi thở, mệt mỏi tan biến.
Chỉ sợ thời điểm này đi lạng quạng ngoài đường thì b·ị c·hém c·hết lúc nào không hay.
Thấy vậy Văn Chợ bất ngờ. Cô gái này chẳng phải vừa rồi còn ngồi xuống khóc thét cầu xin thằng Đế sao? Bây giờ can đảm lại rồi? Qủa không tầm thường.
Đúng lúc này, một nhóm nữ phục vụ mang coffee ra đặt lên bàn bọn hắn, thái độ rụt rè vô cùng.
Thúy Vân lúc này đã ngồi ghế cạnh bên Dương Đế, cô nhìn đôi tay run rẩy của gã mà mím môi, muốn nói lại thôi.
Quả nhiên có vài thông báo trả thưởng đang nhấp nháy.
Hắn đưa bàn tay đỏ hỏn máu của mình lên xem, nó run cầm cập như trời đông.
Nói đùa, nếu không phải cả nhóm ở đây đều lấy anh Chợ cầm đầu, cô thậm chí còn nghĩ Dương Đế mới là lãnh đạo.
Thời điểm này đường phố đã r·ối l·oạn vô cùng, có nơi chém g·iết nhau, có người thì chạy loạn, tiếng la hét không ngừng phát ra.
Văn Chợ đưa tay ra bắt, hắn thừa biết cô nghĩ gì trong đầu, cho nên mở miệng nói trước: "Đợi chúng tôi sắp xếp xong việc sẽ ưu tiên ký hợp đồng bảo kê cho quán cô, đợi nhé."
"Bạn g·iết c·hết một thành viên băng đảng khác, quỹ băng đảng +1.000$!"
Chuyện ở quán coffee Panga đến đây tạm thời kết thúc, Văn Chợ ra lệnh: "Rút thôi anh em."
Xeng!
Đáp lại hắn là giọng nói gượng gạo của cô gái chủ quán, cô ta cười trừ nói: "Mấy anh cứ việc đi, chút tiền bạc lẻ này em không dám lấy ạ."
Nguyễn Văn Chợ nói tiếp: "Cách duy nhất để sống xót và tồn tại ở thế giới hiện tại, chỉ có thể là phát triển băng đảng, đi bước nào tính tiếp bước đó." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời này khiến cho cả đội hít sâu một hơi, có cảm thán, có sợ hãi.
"Thần kỹ Khế Ước Chúa Quỷ kích hoạt, bạn đổi được 3 điểm phản xạ."
Dương Đế gật đầu, dẫn đầu đi trước.
Khó khăn dọn ra một bàn trống, đội Dương Đế mệt mỏi ngã người xuống ghế, miệng thở hồng hộc.
Gã quá mãnh liệt!
"Thần kỹ Khế Ước Chúa Quỷ kích hoạt, bạn đổi được 1 khả năng hồi phục."
Qua một lúc sau, Lý Tự Trọng mới mở miệng hỏi: "Thế bây giờ mình chạy về nhà phân phối nhe anh Chợ?"
Dương Đế đi lấy con xe máy của mình, gã đột ngột đưa ra suy luận: "Nhà phân phối lúc này chắc khá an toàn, anh Phúc và chị Duyên còn tại nhà phân phối, anh em bên giao hàng ít nhất có 20 mấy người, không lo bị băng khác sang gây hấn."
"Tính tiền!" Chợ hô to.
"Đúng vậy." Văn Chợ gật đầu, nói tiếp: "Kiếm tiền là nhiệm vụ quan trọng nhất để chúng ta có thể vận hành hệ thống gangster."
"Bạn g·iết c·hết một thành viên băng đảng khác, quỹ băng đảng +1.000$!"
Đồng thời, một con số đếm giờ hiện ra trên đầu bọn hắn.
"Chúng ta đã g·iết người rồi."
Sau một loạt thông báo, Dương Đế thu về được 26.000$ bản thân thuộc tính tăng 9 điểm sức mạnh, 8 điểm tốc độ, phản xạ tăng 5 điểm, khả năng hồi phục tăng 3, đặc biệt nhất là thể lực tăng mạnh 15 điểm.
G·i·ế·t người, tội ác tày trời, đã vượt qua ranh giới của luân thường đạo lý, đã không xứng đáng làm người.
"Ừ, anh chỉ đợi mấy đứa em nghĩ ngơi tí thôi. Đã ổn định lại rồi thì về thôi, nhà phân phối bây giờ là địa bàn của chúng ta, cực kỳ quan trọng." Nguyễn Văn Chợ gật đầu đáp ứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đ*t con mẹ nó!" Võ Đức Giàu chửi vang.
Đừng nói mấy cô ta, ngay cả Dương Đế lúc này cũng không kiềm được đôi tay run rẩy.
"Thần kỹ Khế Ước Chúa Quỷ kích hoạt, bạn đổi được 2 điểm sức mạnh."
Hoặc nói đúng hơn là cô bị Dương Đế chấn nhíp thần kinh.
Có thể nói Khế Ước Chúa Quỷ đã giúp Dương Đế sau một lần hành động vừa rồi phát triển sức mạnh gần như gấp đôi người bình thường!
"Kế bên địa bàn của mình có mấy nhà phân phối Thiên Nhi, Thanh Chương, tụi mình không về sớm coi chừng bọn nó c·ướp địa bàn."
Lý Tự Trọng lẩm bẩm, hai mắt thất thần.
Cả đội giật mình quay phất lại xem, người vừa nói là một trung niên nam tử đang nằm ngửa người trên mặt bàn, dưới bụng toàn máu tươi, gã cay nghiệt nhìn Dương Đế, miệng cười điên.
Mặc dù vừa chém qua không ít người, nhưng khi nhìn thấy cảnh này cả nhóm không tự chủ được lạnh sống lưng, lần nữa nhìn Dương Đế bằng con mắt kinh sợ.
Thử hỏi trừ trên phim ra, có kẻ nào ngoài đời thẳng tay g·iết mấy chục người mà không chớp mắt chưa? Có lẽ có! Nhưng Mẫn Tỷ sẽ không bao giờ quên hình ảnh lạnh lùng của Dương Đế lúc này.
"Trời ơi, đừng nói cả nhà phân phối, anh Duyên chị Phúc đều bị..." Yến Nhi sợ hãi che miệng.
Dương Đế nhìn Thúy Vân, cô ấy liền dời ánh mắt đi nơi khác, thấy vậy gã nắm lấy tay con bé, trước sự ngơ ngác của Thúy Vân, gã lấy băng gạc vừa xin được cẩn thận băng bó tay cho cô.
...
"Chúng ta sẽ đợi anh Vũ về, chỉ có anh Vũ mới có thể sử dụng hệ thống băng đảng. Vừa rồi anh em g·iết được ai đó, có nhận được thông báo hệ thống không? Anh có, mấy em kiểm tra lại xem."
"Việc này quá điên rồ." Văn Chợ gật đầu, nhưng với tư cách người đội trưởng, anh ta liền nhìn ra vấn đề mà nói:
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt từ sau lưng Dương Đế truyền tới: "Bọn mày sống không yên lành đâu mấy con c·h·ó, tao nguyền rủa tụi mày."
Sát khí lạnh căm, ra tay tàn nhẫn.
24:59! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bình thường cả nhóm sẽ họp buổi sáng tại nhà phân phối, nhưng do hôm nay thứ bảy cuối tuần cho nên đội trưởng mới hẹn cả nhóm lên quán coffee vừa họp vừa uống giải trí.
Dương Đế trực tiếp bật hack!
....
"Chuyện nên làm." Dương Đế chỉ đơn giản gật đầu đáp.
"Con c"c gì nhanh vậy?! Mấy thằng c·h·ó Thanh Chương à? hay Thiên Nhi?" Giang Văn Trường cũng chửi đổng.
"Em là Mẫn Tỷ, chủ quán của chuỗi coffee Panga, rất hân hạnh vì được gặp mọi người." Mẫn Tỷ mỉm cười, đưa tay ra bắt với anh Chợ.
Chương 4: Khế Ước Chúa Quỷ
Lời này của hệ thống khiến cả nhóm bàng hoàng.
Nương theo lời Văn Chợ, Dương Đế cùng mấy anh em mở hệ thống cá nhân lên xem.
"Xui mà thôi." Thúy Vân chề môi.
Mẫn Tỷ không có hệ thống gangster, nhưng cô lại có hệ thống kinh doanh!
Theo lời cô, Dương Đế mới nhìn ra ngoài đường.
Cánh nữ bốn người ôm nhau mà khóc thút thít, mấy cô nàng này mặt xanh không còn giọt máu.
Giang Thúy Kiều gật gù: "Vậy có nghĩa là đồng tiền hệ thống có vai trò chủ chốt."
Dương Đế mặt không đổi sắc, gã nắm lấy Thí Thần Kiếm đứng dậy.
Dương Đế móc gói thuốc ra châm một điếu, cố ý dùng hơi thuốc này điều chỉnh lại nội tâm.
Nguyễn Văn Chợ bất ngờ lên tiếng: "Anh nắm vai trò đội trưởng, được cấp quyền xem một số chức năng của hệ thống quản lý. Cụ thể thì chúng ta có thể trở về trụ sở băng đảng để tiến hành triệu hoán thuộc hạ đến từ thế giới khác."
Nhờ có mấy cô gái trong đội trêu chọc nhau, không khí trong đội mới hòa hoãn lại được tí.
Mục quan trọng nhất trong hệ thống này, ngoài việc kinh doanh ra đó là lựa chọn đối tác bảo kê.
"Mọi người cố gắng điều chỉnh tâm lý mình, chúng ta sai, nhưng đây là bắt buộc, nếu anh em mình không phản kháng, n·gười c·hết là chúng ta."
"Xui lần nữa có khi mất cái mạng luôn đó." Ngô Thị Châm ngồi kế bên trêu chọc.
Mẫn Tỷ hít sâu một hơi.
Xung quanh bàn, ai cũng nhìn gã, có lẽ họ không thể tin được gã có thể xuống tay tàn độc đến thế.
Đột nhiên, hệ thống gangster thông báo mãnh liệt trong đầu Dương Đế và cả đội của gã: "Cảnh báo! Địa bàn Khanh Hoàng Kiệt của các bạn đã thất thủ! Trong vòng 24h không đoạt lại được, tất cả thành viên bắt buộc phải c·hết!"
"Mỗi thằng có giá 2.000$ chúng sẽ làm việc cho chúng ta trong vòng một tháng, nói tóm lại triệu hoán là một chuyện, có lương trả cho đàn em không là chuyện khác." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng có thể tránh sao?
Mẫn Tỷ không quên liếc mắt nhìn Dương Đế, ánh mắt rung động liên hồi.
"Vâng ạ, em chỉ chờ câu nói này của anh ạ." Mẫn Tỷ vui vẻ cười tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hệ thống gangster c·h·ó má nó ép chúng ta thành như thế này!"
Gã nhỏ giọng dặn dò: "Sau này nhớ chú ý, đừng tự đưa sơ sở của mình ra cho kẻ khác thấy."
Không thể thừa nhận, cô đã bị nhà phân phối Khanh Hoàng Kiệt này thu hút hết sự chú ý.
Dương Đế ánh mắt lạnh lùng, gã nắm chặt cán kiếm bên hông, lạnh rên: "Về."
Nào ngờ đại sự này lại phát sinh, bây giờ phải gấp rút trở về.
"Tính ra chúng ta mới là người gặp nguy hiểm chứ không phải căn cứ." Thúy Vân nói.
Tiếng kiếm vang sao mà êm tai, gã vung kiếm bổ thẳng vào đầu đối phương, một nhát liền chém phăng nửa bên mặt kẻ đó rơi xuống đất, triệt để im lặng.
"Nếu không trả lương, đám thuộc hạ này có thể sẽ phản bội chúng ta."
"Chị lo cái mạng chị kìa!" Thúy Vân trợn mắt to lên cãi lại.
"Ừ, anh mong là vậy." Văn Chợ gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.