0
Sau một tuần liên tục tăng ca đến 9 giờ tối, Hạ Duy suýt chút nữa là đột tử trên bàn làm việc. Trưởng phòng vô lương tâm cười nhẹ một tiếng, vung tay ban cho hắn một tờ giấy nghỉ phép 3 ngày có lương. Hắn mừng rơi nước mắt!
Không nói nhiều, trước tiên là tự khao bản thân một bữa buffet nướng 199k, sau đó hô lên các huynh đệ 3 ngày 2 đêm ăn chơi đàn đúm cho đã.
Chuyện mang tiền về cho mẹ phải dời lại hai tháng nữa, ráng gom cho chẳn năm chục để sửa nhà luôn thể.
Vừa nghĩ vừa đi, Hạ Duy rất nhanh lấy xe. Từ nhà trọ chạy đến quán nướng không xa, hắn ngắm nghía nơi này từ khi nó vừa khai trương, xoay đi xoay lại không có thời gian nếm thử.
Thói quen ăn buffet này không nhớ là cô bạn gái thứ mấy bày cho hắn. Tính từ cấp 3 tới giờ hắn đã chia tay 6 người. Lý do đều là bọn họ chỉ thèm nhan sắc của hắn, sau khi chơi cho đã rồi muốn tìm một người giàu có thành thật mà gả đi. Đến giờ người đâu mất không biết, chắc là ôm chồng, hoặc là ôm con.
Tự dưng không khí thương cảm vcl.
Giờ mà có một trận mưa hay một chiếc xe mất thắng lao tới là có thể quay thành MV ngay.
Thế nhưng trời không mưa, xe tải thì đến một chiếc.
Đm, xe tải này từ đâu ra ???
Không kịp tự hỏi thêm đều gì, mọi thứ như tối sầm lại, hắn mất đi ý thức.
Tầm mắt cuối cùng của hắn dừng lại trên biển quảng cáo "BUFFET NƯỚNG 199K" cùng với bóng hồng quen thuộc lại xa lạ.
Người ta, vừa ôm chồng vừa ôm con thật.
Cmn, đau tim vcl.
________/________
Sau khi bị t·ai n·ạn giao thông hắn xuyên qua thế giới song song. Vừa mở mắt liền nhìn thấy trần nhà rộng lớn, bên cạnh còn trói một vị mỹ nữ tuyệt sắc, Long Ngạo Thiên đã đến trước cửa.
Đm, hắn thành tên phú nhị đại não tàn trong tiểu thuyết đô thị!
Đm m m m, hắn b·ắt c·óc một trong các nữ chính, nam chính tìm tới rồi!
"Đinh, hệ thống siêu cấp phản diện dowload thành công!"
"Hệ thống?"
"Đinh, kí chú có 2 lựa chọn nhiệm vụ. Một là quỳ xuống dập đầu xin tha, hai tay trao trả nữ chủ cho nam chủ. Phần thưởng là hệ thống lập tức gỡ bỏ (Hèn nhát vậy không xứng tiếp tục có hệ thống!!!). Hai là hôn nữ chính một cái, lập tức cài đặt hệ thống, phần thưởng là 10 lần rút thăm may mắn cùng với một món quà cho tay mới!"
Hạ Duy lâm vào mê mang. Khoảng khách bị một chiếc xe vận tải lao tới, cảm giác nghẹt thở và chấn động vẫn còn đó.
Sinh mệnh, thật sự rất quan trọng. Người nhà, bạn bè, người yêu.... Nói không có liền không có rồi.
Nếu ông trời đã cho hắn thêm một cơ hội sống lại, vậy thì còn chần chờ gì nữa chứ! Kiếp trước vừa nghèo vừa xui xẻo, bị người ta khinh thường cười nhạo. Bây giờ, cơ hội một bước lên trời đã ở ngay trước mắt, tuyệt không do dự!
"Ta chọn nhiệm vụ 1, quỳ xuống xin tha!"
"Đinh, chúc mừng kí chủ lựa chọn nhiệm vụ hôn... Đậu! Ngươi nói cái gì? Ngươi... Ngươi..."
"Ha, hoá ra ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng à?"
"Không quan trọng, ngươi mẹ nó đầu óc có bệnh sao? Lựa chọn 1 là gỡ bỏ hệ thống a! Gỡ bỏ bàn tay vàng a! Ngươi không có ta thì dùng cái gì đánh bại nam chính?"
"Tại sao ta phải đánh bại nam chính?"
"Ngươi... Không cảm thấy hắn rất chướng mắt sao? Dáng vẻ cà lơ phất phơ, lưu manh, vô lại, thô bỉ, háo sắc, vô văn hoá... Vậy mà được một đám mỹ nữ quay quanh. Nếu không phải thiên mệnh chi tử, hắn chỉ là một tên điểu ti a!"
"Thì có gì liên quan tới ta!"
"Ngươi, ngươi b·ắt c·óc người phụ nữ mà hắn thích a!"
"Ha... "
"Ngươi... "
"Gỡ trói đi, nhân vật phản diện không có tương lai"
"Ngươi không tin sức mạnh của ta? Chưa từng nghe qua câu 'hệ thống xuất phẩm tất thuộc tinh phẩm' hay sao???"
"Giờ sao? Ngươi muốn ăn vạ ta?"
"Đậu giá! Gặp được một kẻ hèn nhát như ngươi là ta xui xẻo. Không cần làm nhiệm vụ, ta lập tức đi! Sau này vĩnh không gặp lại!!!"
"Cảm ơn"
"Hệ thống bắt đầu gỡ cài đặt...."
"Hệ thống đang gỡ cài đặt..."
"10, 9, 8, 7... "
"3"
"2"
"1"
"Gỡ cài đặt hoàn tất!"
Không gian rơi vào im lặng.
Không đúng, không gian vốn dĩ rất im lặng, lúc hắn nói chuyện với hệ thống không có phát ra âm thanh, hệ thống kêu "đinh, đinh, đinh" bên tai hắn giống đeo tai nghe chứ không phải phát loa ngoài.
"Đinh, hệ thống siêu cấp vô địch dowload thành công!" Hừ, bản hệ thống không tin là không trị được ngươi. Một tên túng bức! Ta đã trở lại và lợi hại hơn xưa! Để xem sau khi kí khế ước ta sẽ lấy hệ liệt nhiệm vụ SSS+ chơi c·hết ngươi như thế nào!
"Ha... " Chỉ nghe Hạ Duy khinh bỉ một tiếng.
"...."
"Lì lợm la liếm phải không?"
"Xin chào kí chủ, bản hệ thống vừa mới đặt chân đến thế giới này, kí chủ phải chăng có hiểu lầm gì?" Liều c·hết phủ nhận.jpg
"Đừng giả vờ nữa, tuy ngươi đổi giọng từ nam thành nữ nhưng tiếng "đinh" vẫn không có đổi. Quá thiếu chuyên nghiệp rồi!"
"...." Ta mẹ nó muốn bóp c·hết kí chủ nhưng ta không có tay phải làm sao? Online chờ, gấp!
Mặt dù nghĩ là vậy nhưng hệ thống vẫn cố nặn ra một icon cười tươi, cố gắng giảo biện.
"Kí chủ hiểu lầm, có lẽ đây là cài đặt mặc định của chủ hệ thống. Nếu trước đó đồng nghiệp của ta mang đến cho ngài sự bối rối, ta đại diện nó xin lỗi ngài. Nhưng xin ngài nên nhớ, ta không phải nó! Cảm ơn" Dù sao cái nồi này ta không đội. Liêm sỉ là cái gì? Giữ liêm sỉ sẽ tìm được kí chủ sao?
Nó đã trôi dạt ở thế giới này không biết bao nhiêu thế kỉ, thật không muốn rơi vào phòng tối đợi chờ trong vô vọng nữa. Mặt dày một chút thì có gì đâu!
"Ha..." Hạ Duy lại cười nhạt một tiếng.
Mặc kệ là hệ thống gì, hắn cũng không muốn phụ thuộc vào nó, trở thành một công nhân chỉ biết làm nhiệm vụ, không có tự chủ và tự do.
Cộng với, thời đại dựa vào hệ thống trang bức đã qua rồi! Giờ viết nữa thì ai xem.
Dạ Duy, tên đầy đủ là Trần Nguyễn Hạ Duy. Không nói cũng biết, ba hắn họ Trần, mẹ hắn họ Nguyễn. Không nói không ai biết, ba mẹ hắn thích con gái, lúc mới mang thai hắn, họ lấy tên là Trần Nguyễn Hạ. Hi vọng con gái của mình có thể thong dong nhàn hạ như mùa hè. Không ngờ lúc sinh ra lại là một thằng cu tí.
Ba hắn phất tay một cái: Tên Duy đi, tôi thấy nhiều thằng trên chương trình "Thắp sáng niềm tin" tên đó!
Mẹ hắn: Trần Nguyễn Duy nghe kì kì, thôi để Trần Nguyễn Hạ Duy đi.
Ba hắn: Cũng được!
Cũng được là cũng được như nào? Sao có thể qua loa tới vậy chứ!
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Trần Nguyễn Hạ Duy. Trái ngược với ba mẹ hắn, cái tên này do ba mẹ của chủ thân thể bỏ ra 8 888 đô lên núi cầu thần nhân đặt cho. Chỉ ý nghĩa của nó thôi cũng đủ viết thành một cuốn tự truyện 30k chữ.
Ngẫm lại... Không phải cũng vậy à. Một người bị xe cán c·hết, một người, đm, vì quá mức kích động mà c·hết!
Hừ, 8 888 đô kia sớm muộn gì hắn cũng tự lên núi lấy xuống.
Nhìn về phía bên cạnh, một cô gái mỹ lệ nằm trên giường, cả người bị trói bằng dây thừng.
Quần áo cô ấy mặc kín không kẻ hở, nhưng không biết tên duyệt phim vô độ nào trói thành cái kiểu có lồi có lõm quen thuộc. Từng vòng từng vòng hoàn mỹ hiện ra cộng với dung nhan tuyệt thế và mái tóc dài mềm mại.
Cmn, càng nhìn càng thấy giống bạn gái cũ, nhưng mà xinh hơn. Chịu không nổi.
Thấy cô nàng này là nhớ tới khung cảnh cuối cùng được nhìn thấy của kiếp trước. Một cảm giác buồn nôn xuất hiện, hắn không nghĩ ngợi mà chạy vào nhà vệ sinh.
Không phải vừa xuyên qua đã mắc bệnh tâm lý gì rồi chứ? Loại mà sau này không gần nữ sắc được ấy.
Không thể nào.
Cơ mà mấy chuyện như xuyên không này không phải độc quyền bên tiểu thuyết cho nam sinh. Bên nữ sinh còn nhiều mà đa dạng hơn. Thể loại tổng tài mắc bệnh sạch sẽ không thể chạm vào ai ngoại trừ nữ chính thì không nói, nhỡ mà đam mỹ.
Dừng, mấy cái kiến thức kì quái này rốt cuộc ở đâu ra?
Bạn gái thứ 6 của hắn là một hủ nữ. Kiểu người nhìn thấy hai thằng con trai đứng cạnh nhau là mắt sáng như đèn pha ấy. Trở thành bạn gái của hắn cũng chỉ vì muốn quan sát hắn và anh em của hắn ở cự ly gần thôi. Nhớ lại toàn là bi thương.
Càng nghĩ càng lệch.
Vất vả nôn hết bữa cơm tối, mùi rượu nồng nặc khắp nơi. Hắn có chút hoài nghi nguyên chủ c·hết vì n·gộ đ·ộc cồn chứ không phải đột quỵ.
Chuyện trước mà là giải quyết nữ chính như thế nào.
Cô nàng này lên là Tô Ngọc Uyên, đang làm giám đốc bộ phận maketing thuộc tập đoạn ArtGroup, viết tắt là AG. Tuổi còn trẻ mà làm cao thế cũng một phần do ba của người ta là chủ tịch.
Ngưỡng mộ vcl, nếu hắn có ba làm chủ tịch như vậy, không cần tăng ca tới 9 giờ tối rồi.
Khoang đã, ba hắn thật là chủ tịch! Còn là bạn thân của ba của Tô Ngọc Uyên! Hai bên hợp tác nhiều vô số, xem như thế giao.
Hiện tại, con gái người ta bị trói ở đây, còn giao cái gì nữa. Không đuổi tới nơi tẫn cho một trận là may rồi.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Dạ Duy biết, Long Ngạo Thiên tới.
Theo tiểu thuyết, Long Ngạo Thiên thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu Tô Ngọc Uyên, được ba của Tô Ngọc Uyên nhìn trúng, để hắn ta làm vệ sĩ cho cô. Chính là loại cận vệ ấy.
"Ai?" Dạ Duy hỏi một tiếng. Mới vừa nôn xong một trận, cô họng khá đau, chất giọng hơi khàn khàn.
"Phục vụ phòng!" Long Ngạo Thiên cố giữ bình tĩnh nói.