Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chương 11
Lời còn chưa dứt đã bị Mạnh Tuyết ngắt lời.
Ta biết, để nàng chấp nhận sự thật này đột ngột này là rất khó, nhưng nàng phải tin ta.
Vẻ mặt Tam thúc kinh ngạc: "Sao ta có thể hại con?"
Ta dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, kể hết bí mật của thần tứ, cái c·h·ế·t của trưởng tỷ cùng những chuyện chẳng khác gì heo c·h·ó mà đám nam đinh Mạnh gia đã làm suốt ba trăm năm qua.
Nghe xong lời ta, Mạnh Tuyết lâu thật lâu không thể động đậy, toàn thân không ngừng run rẩy: "Tam tỷ, ta lạnh."
Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười lạnh: "Vì sao Tam thúc lại muốn hại ta?"
Nguyên nhân là do đâu?
"Nghe lời. Gả đi."
Mạnh Tuyết cười nói, nàng bước về phía ta nhưng còn chưa kịp đứng vững đã bị ta tát một cái ngã lăn xuống đất.
"Trước kia ta đúng là bị mỡ heo che mắt mới muốn sống khổ sở cùng với hắn."
Chính là vì Mạnh Dụ đã cướp đi thuật Vạn vật sinh trưởng của trưởng tỷ.
Gả đi là con đường duy nhất của chúng ta. Chỉ có như vậy mới có thể thoát ra khỏi hang quỷ ăn thịt người này. Mới có cơ hội giành lấy sự sống.
"Không phải con rất muốn ở cùng Trương Dương sao? Nhất định sẽ có cách thôi.”
Ta đè thấp giọng, run rẩy mắng: "Muội cho rằng làm như vậy là có thể giải quyết mọi chuyện sao? Sai rồi, cuộc đời của muội sẽ không thể cứu vãn, c·h·ế·t không có chỗ chôn."
Nàng hé môi, giọng nói khàn đặc ẩn chứa một chút hận ý không ai nhận ra, đã khắc sâu vào tận xương tủy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nói với phụ thân, ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta nguyện ý đoạn tuyệt ân nghĩa với tên họ Trương kia."
Chương 11: Chương 11 (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạnh Tuyết vùi mặt vào trong chăn khóc lớn: "Sao lại như vậy? Sao lại như vậy..."
“Chỉ là ta không ngờ, bọn họ lại đều là những kẻ giả dối.”
Lòng ta như dao cắt, nhưng chỉ có thể tự tay đập tan giấc mộng của nàng.
Khi ánh nắng ban mai đầu tiên ló rạng, Mạnh Tuyết mở cửa phòng. Nàng chậm rãi bước ra, trên khuôn mặt gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương đã không còn vẻ kiêu ngạo và chống đối của ngày hôm qua. Thay vào đó là sự kiên nghị, lạnh lùng.
“Tam thúc không ngăn cản ta, còn cứ muốn tác hợp cho ta, chẳng phải là đang hại ta sao?”
“Hắn bị đánh thành ra thế này là do tự mình chuốc lấy, không biết tự lượng sức mình, có liên quan gì đến ta.”
Nếu nàng không chọn tin tưởng ta, vậy thì nữ nhi Mạnh gia chúng ta sẽ tiếp tục số phận trước kia, đời đời kiếp kiếp trở thành tế phẩm để đám nam đinh nhà họ Mạnh tích lũy vinh quang cùng tài phú, bị ăn sạch sẽ, đến cả xương cốt cũng không còn.
Trước mặt mọi người, bọn họ không nói một lời, nhưng sau lưng lại bắt đầu dò xét. Đầu tiên là đưa tin Trương Dương bị thương nặng hơn, sau đó tam thúc lại tìm đến Mạnh Tuyết, khuyên nàng đừng kích động.
Rõ ràng là kết quả mà bọn họ ngày ngày mong muốn, nhưng khi Mạnh Tuyết tuyên bố nguyện ý xuất giá, sắc mặt của tất cả nam đinh lại mất đi huyết sắc chỉ trong chốc lát. Dường như có chuyện gì đó nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Tam thúc nhất thời cứng họng, tức giận mắng một trận rồi phất tay áo bỏ đi.
"Hơn nữa, con thật sự không quan tâm đến Trương Dương nữa sao? Bây giờ hắn làm như vậy cũng là vì con, con mà bỏ rơi hắn..."
“Không phải ai đối tốt với mình cũng đều thật lòng.”
"Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, con tuyệt đối đừng vì giận phụ thân mà đem chuyện hôn nhân của mình ra làm trò cười.” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trương Dương chỉ là một tên nghèo kiết xác, cho dù có phấn đấu mười đời cũng không thể cho ta cuộc sống gấm vóc lụa là.”
Vì sao ta lại xuất hiện đúng vào ngày hôm nay, cũng là vì thần tứ. Trời cao muốn ta thức tỉnh năng lực dự đoán, chính là để cứu lấy nữ nhi của Mạnh gia chúng ta.
Ta vỗ vai nàng: “Đừng nản lòng, trận chiến này còn phải tiếp tục đánh về phía trước.”
Mạnh Tuyết khó hiểu nhìn ta.
Mạnh Tuyết đến tìm ta, cười mà như khóc: “Bây giờ ta mới biết, câu nói năm xưa của tỷ là có ý gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
28.
29.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Tuyết mới ngừng khóc, ngẩng đầu hỏi ta: "Tam tỷ, ta nên làm gì bây giờ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba năm nay, nhà họ Mạnh bỗng dưng phất lên trong việc buôn bán dược liệu, giá cả lại thấp hơn người khác, chất lượng thì tốt hơn gấp mấy chục lần, ngay cả những loại dược liệu quý hiếm ngàn năm khó gặp cũng không bao giờ thiếu.
Ta cầm lấy chăn đắp lên người nàng, ôm chặt lấy nàng: "Đừng sợ, tam tỷ ở đây."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.