Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Nhàn Xuất Ma Cô Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
"Thực xin lỗi, Tạ Nghiên, tha thứ cho ta, ta không thể nói cho chàng biết."
Ta cũng muốn nói cho hắn biết, ta không muốn hắn mang theo nghi hoặc mà rời khỏi trần thế, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không thể nào nói ra được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt Tạ Nghiên bi lương: "Nàng vẫn là không tin ta."
"Sao lại có chuyện ly kỳ như vậy? Tam tỷ, thế mà tỷ lại thức tỉnh lần hai?" Mạnh Tuyết kinh ngạc đến mức há hốc mồm, "Vậy chẳng phải chúng ta cũng sắp thức tỉnh rồi sao?"
Ta lắc đầu: "Không phải là ta không tin chàng, chỉ là..."
"A Âm, ta rất vui, kiếp sau chúng ta gặp lại."
Khóe miệng hắn cong lên: "Thì ra từ lúc đó, trong lòng nàng đã có ta rồi."
"Đều đã bảy tám mươi tuổi rồi, còn muốn cứu nước cứu dân sao?" Lục muội nói, "Có thể tha cho lão nhân gia người ta không?"
Hắn bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt ngấn lệ, hô hấp trở nên gấp gáp. Dần dần lại bình tĩnh trở lại.
Ta biết rằng có những chuyện ta không muốn nói, Tạ Nghiên sẽ không miễn cưỡng ép buộc ta nói ra. Hắn nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng đến giờ phút này mới mở miệng với ta.
"Phòng ngừa có điều bất trắc xảy ra mà thôi." Hắn cười khổ, "Ta hiểu, nàng nói vô số lần rồi, ta không hỏi nữa là được."
Cuộc đời của trưởng tỷ còn chưa bắt đầu mà đã bị người ta b*p ch*t. Nhưng ngay cả trước khi c·h·ế·t, tỷ ấy cũng không quên bảo vệ chúng ta. Là tỷ ấy cứu tất cả chúng ta, cứu những nữ tử dị tộc đời đời kiếp kiếp.
Chương 17: Chương 17
Tứ muội mừng rỡ: "Vậy chẳng phải tỷ có thể gặp lại tỷ phu rồi sao?"
"Ta chưa từng thức tỉnh."
Ta nhìn về phía nơi rực rỡ tươi đẹp trong sân, tâm tùy ý động, cảnh tượng nhiều năm trước ăn đào trong phòng trưởng tỷ vào buổi trưa hiện rõ ngay trước mắt.
Lời cuối sách 4:
Đột nhiên, mây tan trăng tỏ, ánh sáng đỏ chợt hiện lên. Bức họa quen thuộc lại một lần nữa từ từ mở ra trong đầu ta. Ta thấy bóng hình kia chậm rãi xoay gương mặt lại, già nua như ngọn đèn trước gió.
Sau khi Nhị tỷ và các muội muội nhận được tin tức của ta, đều vội vàng chạy tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió ấm khẽ vờn gương mặt, cánh hoa rơi tán loạn. Một bóng hình từ dưới gốc cây chậm rãi bước tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau bốn năm Tạ Nghiên rời đi, sức khoẻ của ta cũng bắt đầu trở nên trầm trọng. Người sống ắt có c·h·ế·t, không có gì đáng sợ, chỉ là ngày ấy càng đến gần, không khỏi bắt đầu nghĩ đến một vài tiếc nuối trong cuộc đời.
Trưởng tỷ của ta, vẫn mang dáng vẻ của năm xưa.
Nước mắt ta tuôn như mưa: "Tạ Nghiên, chỉ mong rằng chúng ta có kiếp sau."
Ta suy nghĩ cả một ngày, trước khi các nàng đến, cuối cùng mới hiểu ra.
Có dị tộc nữ tử chế tạo ra thiết bị giảm lực khiến nữ tử trong thiên hạ có thể hoàn thành bất kỳ công việc nặng nhọc nào giống hệt như nam tử. Còn có dị tộc nữ tử bắt đầu tiến vào triều đình làm việc, được thiên tử coi trọng.
Ta ngậm nước mắt đến gần hắn: "Tạ Nghiên, chàng có biết, cái gì là phòng ngừa bất trắc không?"
Tạ Nghiên là một người thông minh. Đương nhiên hắn biết Mạnh gia chúng ta có bí mật động trời.
So với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống an ổn sau này, cái c·h·ế·t của trưởng tỷ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng ta. Tỷ ấy vốn dĩ có cơ hội sống sót.
Tỷ ấy đáng lẽ phải có một cuộc đời của riêng mình. Nay bốn bể thái bình, địa vị nữ tử cao vời vợi, trưởng tỷ trở về, nhất định có thể làm nên sự nghiệp.
"Các ngươi xem, hoa đào lại nở rồi."
Quan trọng nhất là, mấy lần tính mạng hắn nguy kịch, đều là ta mời dị tộc y tiên đến chữa trị cho hắn. Ta từng nghĩ đến việc để Lục muội thay đổi ký ức cho hắn, nhưng cuối cùng lại không làm như vậy.
Từ thịnh cực một thời rồi đến sụp đổ trong chốc lát, người Mạnh gia trong một đêm biến mất không tăm tích, mà khắp nơi trên giang hồ đột nhiên có một dị tộc nữ tử làm ăn phát đạt, thay thế vị trí của Mạnh gia.
Nếu như Thính Hà cô cô không lựa chọn trốn tránh. Hoặc là, ta có thể đi tìm trưởng tỷ sớm hơn một ngày. Vậy thì mọi chuyện đã khác.
Ta không thể kìm nén được sự vui mừng: "Phục sinh. Ta có thể khiến người ta muốn gặp nhất sống lại một lần nữa."
"Thần tứ của mỗi người các ngươi đều là năng lực có thể tạo phúc cho muôn dân, thay đổi thế sự, chỉ có năng lực của ta là không liên quan đến bất kỳ ai, chỉ liên quan đến Mạnh gia. Đó không phải là thần tứ, là tự cứu, là sau khi ta tận mắt chứng kiến cái c·h·ế·t của trưởng tỷ, kích phát ra năng lực cảm ứng mà thôi."
"Chúng sinh vạn vật, ta chưa từng để vào mắt, chỉ có chàng, ta không dám mạo hiểm, bởi vì ta không muốn mất chàng."
Là khuôn mặt mà mỗi sáng sớm ta đều nhìn thấy trong gương đồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhị tỷ gật đầu: "Ta thấy rất có khả năng. Vậy thần tứ thực sự của Tam muội là gì?"
"Cái gì?"
Là ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thức tỉnh rồi sao?
Ta...
Tạ Nghiên mất rồi, ta vẫn luôn u uất không vui, các nàng nghĩ như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng ta biết, ta thức tỉnh là vì điều gì.
Ta nghĩ ngợi miên man, chỉ cảm thấy trong đầu dường như có thứ gì đó đang đấu đá qua lại..
Ta càng nghĩ càng đau lòng, tâm như chìm vào hầm băng. Không biết sau khi c·h·ế·t có thể gặp lại trưởng tỷ hay không, cũng không biết tỷ ấy có thể thấy cuộc sống hôm nay của chúng ta đã hoàn toàn khác biệt hay không.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.