Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Chợ, Luật và Niềm Tin

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chợ, Luật và Niềm Tin


Nghe vậy, người thanh niên hơi khựng lại, biểu cảm trở nên kỳ quái.

- Cái… cái gì thế?!

- Anh không phải người của Bãi Rác, đúng không? Mặc dù không hiểu nhưng anh vẫn thật tử tế khi nói chuyện với tôi nhiều đến vậy.

Nghe vậy, người thanh niên hơi bối rối. Hắn quả thật không phải người của nơi này, chỉ mới bị điều chuyển xuống đây một tháng trước vì không tuân lệnh cấp trên.

Không để tâm đến những ánh mắt soi mói, Trần Định hít một hơi thật sâu, rồi băng qua đường, tiến vào bên trong y quán.

Bên trong y quán là một căn phòng sáng chưng, ngược hẳn với vẻ ngoài cũ kỹ. Không có rác, không có mùi h·ôi t·hối quen thuộc của Bãi Rác. Thay vào đó, không khí nơi này phảng phất một mùi hương kỳ lạ, thơm thoang thoảng, khiến đầu óc cậu bỗng trở nên tỉnh táo, dễ chịu.

- Tôi đến đây không phải để chữa bệnh. Tôi muốn giao dịch.

Hắn là người đầu tiên ở Bãi Rác thức tỉnh sau cơn ảo cảnh của Trùng Sào – một điều chưa từng có tiền lệ tại nơi địa ngục này.

Chương 2: Chợ, Luật và Niềm Tin

- Không. Tôi không tin ngài. Nhưng tôi tin luật của Vua Rệp.

Sau khi tỉnh lại, Vua Rệp lập ra Chợ, một trung tâm giao dịch, nơi cho phép người từ các đặc khu trên cao xuống đây trao đổi hàng hóa với những kẻ tận dưới đáy.

Trần Định cõng chiếc sọt chứa em gái mình, đứng trước một tòa nhà cũ nát. Mái vòm đã sập một phần, tường loang lổ những vết nứt và mốc meo, như thể nó có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Nhưng thứ thu hút ánh mắt cậu là tấm biển hiệu treo trên cổng.

Một thanh niên, trông hơn cậu vài tuổi, đang ngồi bên quầy. Gương mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Trần Định, hắn lập tức cau mày khó chịu.

Công việc này, thoạt nhìn thì dơ bẩn, thấp hèn, nhưng lại có thể mang về những khoản tiền không nhỏ – tiền đủ để khiến những kẻ khốn cùng lao đầu vào nghề không chút do dự.

- Hạt giống mười lăm tuổi?! Con mẹ nó, trúng mánh rồi!

Người c·hết ở Bãi Rác, với những kẻ cầm quyền trên cao, chỉ đơn thuần là… rác.

- Nhóc, tao biết mày đang nghĩ gì. Nhưng tao khuyên mày bỏ cuộc đi. Chẳng nơi nào, kể cả đây, có thể chữa được căn bệnh của mày. Tốt nhất là đến chỗ đám vệ binh, ít nhất mày vẫn được ăn vài bữa no trước khi… ảo cảnh xuất hiện.

Và ở đâu có tiền, ở đó có tranh đoạt. Tranh đoạt nhỏ dần trở thành c·hiến t·ranh lớn, kéo theo sự hỗn loạn không thể kiểm soát. Lịch sử của Bãi Rác chính là lịch sử của những cuộc tranh đoạt đó. Các bang phái ngầm ở đây không ngừng chém g·iết lẫn nhau để tranh quyền kiểm soát.

- Một kẻ sắp c·hết như mày thì có gì để giao dịch?

Trần Định quay lại. Trước mặt cậu là một người phụ nữ cao gầy, khoác chiếc áo choàng trắng rộng thùng thình. Mái tóc rũ rượi che khuất khuôn mặt, chỉ để lộ cặp kính dày cộp phản chiếu ánh sáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Kể cả khi ta đồng ý, ngươi sẽ tin ta sao?

- Xin lỗi. Tôi đên đây theo điều luật thứ bảy của Bộ Luật Đặc Biệt, báo cáo với cơ quan gần nhất để chịu sự quản chế của quốc gia đối với người nhiễm bệnh.

Trần Định nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh:

- Tôi mười lăm tuổi… À, hai tháng nữa mới mười lăm.

Cậu trông thật thảm hại: quần áo rách nát, thân hình gầy gò, khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu. Nhưng điều khiến bọn họ chú ý không phải là vẻ ngoài của cậu – những đứa trẻ xấu xí như cậu ở Bãi Rác không thiếu – mà là nơi cậu đứng.

Mặc dù đã khuya, đường phố trong Chợ vẫn đông đúc, nhộn nhịp. Những bóng người lướt qua nhau, vội vã như những bóng ma. Trong số đó, có cả những người ăn mặc sang trọng, rõ ràng là từ các đặc khu phía trên. Một vài người dừng lại liếc nhìn Trần Định, ánh mắt đầy tò mò pha lẫn khinh miệt.

Người thanh niên nhíu mày, biểu cảm trở nên cảnh giác. Hắn nhìn kỹ cậu thêm một lần nữa, lần này với ánh mắt sắc bén.

Trần Định đưa mắt nhìn quanh, quan sát mọi thứ. Nơi này thật sự rất sạch sẽ. Người thanh niên cũng ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, không giống với phần lớn những người làm mà cậu từng gặp ở Bãi Rác.

Người thanh niên nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Thưa ngài, tôi cần ngài đảm bảo sự an toàn của em gái tôi. Đưa nó ra khỏi nơi địa ngục này. Đổi lại, ngài có thể làm bất cứ điều gì với thân thể và sự nhiễm bệnh của tôi.

Trần Định trông có vẻ áy náy:

Trần Định vẫn đứng yên, không có ý định rời đi. Người thanh niên thở dài, giọng nói dịu hơn một chút:

- Mày nhầm chỗ rồi, nhóc. Nơi mày cần đến là trụ sở vệ binh, đâu đó phía Nam Chợ. Đây là y quán, không phải chỗ tiếp nhận người nhiễm bệnh.

Đột ngột một giọng nữ lạnh lùng vang lên, ngắt lời cậu:

- Mày bị nhiễm từ khi nào? Do tiếp xúc trực tiếp hay được chọn?

Lực đánh mạnh đến mức khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn, không thể đứng dậy được, chỉ có thể ngước lên nhìn Trần Định từ dưới đất, giọng run rẩy:

Không cần hỏi, Trần Định cũng biết rằng đây chính là tên dược sư điên loạn nổi tiếng, với cái chương trình nghiên cứu “Cách nhiễm bệnh an toàn” hoang đường.

Trần Định nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh một cách lạ thường.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến khi Vua Rệp xuất hiện.

- Nói ta nghe, nhóc. Ngươi muốn giao dịch thứ gì?

Trần Định giật mình, vội hắng giọng:

Bãi Rác là nơi kỳ lạ. Vùng đất này, tưởng chừng chỉ là nơi c·hôn v·ùi mọi thứ mà thế giới vứt bỏ, lại có thể đáp ứng hầu hết nhu cầu của những kẻ biết cách tìm kiếm. Nghe thật mỉa mai, phải không?

Hắn đứng bật dậy, lao tới định tóm lấy Trần Định để kiểm tra thân thể cậu. Nhưng chưa kịp chạm vào cậu, hắn đột ngột ngã sập xuống đất như bị ai đó đánh mạnh vào lưng.

- Được. Ta chấp nhận giao dịch này. Nếu ngươi vượt qua ảo cảnh, ngươi và em ngươi sẽ sống. Còn không, tất cả những gì thuộc về ngươi sẽ là của ta. Kể cả khi ngươi c·hết.

Thực tế, thứ rác rưởi vô giá trị với một người lại có thể là báu vật đối với kẻ khác. Nhưng dĩ nhiên, những kẻ giàu có sống ở những đặc khu phía trên sẽ chẳng bao giờ chịu cúi mình xuống nơi này để tự mình lục lọi.

Người phụ nữ đẩy gọng kính lên, không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ta:

Trần Định cười nhạt, một nụ cười méo mó: (đọc tại Qidian-VP.com)

---

- Một thứ luật kỳ quặc, nhưng lại là điều khiến Vua Rệp nhận được sự ủng hộ lớn đến thế.

Cùng với Chợ, Vua Rệp ban hành một bộ luật cho Bãi Rác, thứ luật lệ mà tất cả những kẻ sống và c·hết ở đây đều phải tuân theo. Từ khi ấy, Bãi Rác không còn là một nơi hoàn toàn vô luật lệ.

Tấm biển đã bạc màu, sơn bong tróc, phủ đầy bụi bẩn, nhưng nếu cố gắng, vẫn có thể đọc được dòng chữ: Y quán Vĩnh Sinh.

---

- Mày bị lạc à, nhóc? – Hắn hỏi, giọng cộc cằn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người phụ nữ trầm ngâm một chút rồi bật cười, giọng cười lạnh lẽo:

Y quán Vĩnh Sinh

Nơi này là chỗ ở của một kẻ điên loạn, một dược sư với những nghiên cứu dị thường và phương pháp chữa trị quái đản, thậm chí còn vượt qua cả tiêu chuẩn của vùng đất đầy rẫy những kẻ điên như Bãi Rác.

- Này, tao đang hỏi mày đấy! – Hắn quát to hơn khi thấy cậu không trả lời.

- Đêm nay là đêm thứ hai… Và thật không may, Trùng Sào đã chọn tôi.

Cầu sinh ra cung. Những "kẻ bới móc" ở Bãi Rác vì thế mà tồn tại, được thuê bởi những người ở trên, sục sạo trong đống rác thối nát để tìm kiếm thứ họ cần.

Trần Định lắc đầu, nói một điều vô cùng hiển nhiên: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Anh không phải người của Bãi Rác, nên không biết. Đây là quyền năng của Vua Rệp, luật đầu tiên: “Không gì có thể ngăn cản một kẻ sắp c·hết thực hiện giao dịch cuối cùng của mình.” Anh chưa nói muốn giao dịch hay không mà… (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Chợ, Luật và Niềm Tin