Dị Trùng Chủng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Kiến thức chính là sức mạnh
Lý Bát hỏi khi video thứ tư dừng lại. Trần Định lau mồ hôi trên trán, đáp khẽ:
- Em ăn mì chưa? Ngon không? Có muốn thêm không?
- Thật thú vị khi cậu quan tâm điều đó. Thật ra, phần đông con người thời nay cứ mặc định Trùng sào sử dụng ngôn ngữ nhân loại. Nhưng sự thật, chính nhân loại mới đang vận dụng ngôn ngữ, kiến thức và sức mạnh của Trùng sào. Thế hệ những Trùng Chủng đầu tiên phải nỗ lực rất nhiều để phổ cập thứ ngôn ngữ, tri thức này cho tất cả, qua đó chúng ta mới tiếp tục duy trì sự tồn tại.
Tiến trình cơ bản chính là con đường tiến hóa mà Trùng sào gắn cho mỗi sinh vật, và dĩ nhiên, mỗi sinh vật chỉ sở hữu một tiến trình. Có ba loại tiến trình:
Không phải nơi này cố ý làm khó cậu hay không chuẩn bị thìa đũa, mà đơn giản, phần lớn người ở Bãi Rác chưa từng sử dụng chúng. Tích Cốc Đan thường được mài ra rồi pha uống, cháo thì nấu lên húp trực tiếp, nói chi đến thìa hay đũa.
Lý Bát cười, giọng nhẹ tênh.
Con bé khẽ gật, dụi mặt vào ngực anh, th·iếp đi rất nhanh. Gương mặt nó khi ngủ trông xinh xắn, ngây thơ đến đau lòng. Trần Định thở dài, ôm chặt em, nhận ra cô bé quá giống mẹ. Điều đó khiến cậu thêm tủi thân, càng mệt mỏi hơn.
Trần Định chợt khựng giữa hành lang, sững sờ nhìn Lý Bát. Số 200% này nghe hết sức vô lý, từ khi nào mọi thứ lại không dừng ở 100%?
- Nhớ uống nhiều nước, ăn no chút. Nếu muốn, cậu cứ ngủ vài tiếng. Tối nay… ta tiếp tục.
- Thế nào, cậu còn thắc mắc gì không?
Nghe thế, Lý Bát gãi đầu hói, tỏ vẻ bối rối:
- Cậu thấy sao?
Khi nói, ánh mắt ông lộ vẻ tôn sùng, kính trọng thế hệ đầu. Còn Trần Định vẫn cố gắng tiêu hóa đống thông tin vừa rồi.
- Nhưng đừng lo, chúng tôi đã chuẩn bị hết. Hãy đến với bài học đầu tiên: Thường thức số Một. Hãy xem cho thật kỹ, nhóc.
Càng xem, Trần Định càng sửng sốt khi nhận ra thế giới này phụ thuộc vào Trùng sào nhiều đến mức nào. Đáng ngạc nhiên hơn, số lượng kẻ sống sót qua ảo cảnh thật ra không ít, chỉ riêng Đặc khu số 21 nơi cậu sống mới ít Trùng Chủng đến vậy.
Tiến trình tạo thần: cực kỳ hiếm, nhưng được khao khát nhất. Chủ nhân của tiến trình này thường là “Chúa Tể” lục địa, tư liệu về họ đều tuyệt mật.
Lý Bát nhún vai, tiếp lời:
Trần Định im lặng giây lát, sau đó nói:
- Đừng lo về cô nhóc em gái cậu. Miễn cậu còn sống, nó sẽ là vị khách quý nhất của chúng ta.
Trần Định từ từ ngước nhìn lên trần phòng, đôi mắt lờ mờ vì kiệt sức. Căn buồng gương giữ nguyên vẻ tĩnh lặng như lúc cậu vừa chìm vào giấc ngủ chập chờn. Bốn bức tường pha lê mờ xám không còn phản chiếu bất kỳ hình ảnh nào, cũng chẳng cho phép nhìn xuyên qua, còn em gái cậu vẫn nằm ngoan trong góc giường được kết từ thứ hạt giống như cát.
Dọc hai bên, tiếng máy móc vang rì rầm, ánh đèn xanh trắng hắt lên bức tường kim loại. Trần Định không tài nào đoán được hiện giờ là ngày hay đêm; ở chốn ngầm này, thời gian dường như trở thành khái niệm vô nghĩa.
Chừng hơn ba giờ sau, dường như nhận ra cậu sắp ngồi không nổi, Lý Bát mới tạm ngừng:
Cửa phòng mở ra. Một dược sư đẩy vào chiếc bàn, trên đó đặt hai bát được đậy nắp cẩn thận, nhưng hương thơm ngon lành của đồ ăn đã lan tỏa khắp căn phòng, làm dạ dày Trần Định sôi ùng ục và nước bọt tràn ra khóe miệng.
Cô bé chỉ nấc nghẹn, không đáp. Cậu ngồi xuống tấm sàn cát, tay đỡ lưng cô, mắt nặng trịch:
Vấn đề là, cậu vẫn cảm thấy toàn thân uể oải, ê ẩm khắp cơ thể, đầu óc váng vất hệt người thiếu ngủ kinh niên. Thế nhưng, cậu biết mình không có quyền đòi hỏi thêm.
Hình ảnh bắt đầu chạy: một người đàn ông đi trong rừng, gặp con suối nhỏ, rồi chi tiết lọc cát, kiểm tra cá c·hết hay mùi lạ để đánh giá độ an toàn. Tiếp theo, cảnh hoang mạc khô cằn cho thấy cách đào tìm nước nơi lòng sông cạn, dùng xương rồng hoặc thậm chí… trữ nước tiểu trong lúc cùng đường. Tất cả được thuyết minh chậm rãi, kèm giọng đều đều.
Cậu khẽ đưa tay xoa cổ họng, cái nóng còn vương lại mờ nhạt đâu đó. Thay vì dư vị thơm ngon mà cậu từng mộng tưởng, bát mì chỉ để lại cảm giác rát buốt nơi dạ dày. Tuy vậy, ăn như thế này vẫn tốt hơn thứ cậu hay tìm được ở Bãi Rác.
Trần Định khẽ gật đầu, cố không tỏ vẻ khinh bỉ trước câu nói ấy. Cậu đứng dậy, vươn vai, gắng xua tan chút mệt mỏi. Em gái cậu vẫn say giấc, gương mặt bé xíu giờ bớt hẳn vẻ đau đớn hôm qua.
Ngay lúc cậu vừa bước đến cửa, cô bé khẽ cựa mình nhưng chưa thức dậy. Cậu thở phào nhẹ nhõm: dù sao em gái cậu vẫn đang nghỉ ngơi an toàn.
- Này nhóc, cậu mất niềm tin vào con người quá đấy. Thứ đáng sợ nhất trong ảo cảnh lại là môi trường, thời tiết, khí hậu, bệnh tật, đói khát… Trên thực tế, nhiều kẻ c·hết vì mấy thứ đó trước khi kịp gặp con người hay quái vật.”
- Đặc khu 21 rất khắc nghiệt, nhưng thế giới trước kia còn đủ kiểu môi trường lạ hơn nhiều. Thế nên tôi muốn cậu xem những hình ảnh về cách sinh tồn cơ bản: từ việc tìm nước, nhóm lửa, đến băng bó v·ết t·hương, xử lý dược thảo… vân vân.
- Được rồi, dừng ở đây. Cậu có thể về gặp em gái. Con bé vừa ăn xong và đang đòi anh.
Trần Định nhìn ông với ánh mắt khó hiểu, như muốn nói: “Ông quên tôi đến từ đâu rồi chắc? Chẳng nơi nào tồi tệ hơn Bãi Rác.”
- Ha, yên tâm, chúng tôi đâu ép cậu học xong trong một lần. Mỗi ngày cậu sẽ phải dành vài tiếng xem mấy thứ này.
Loại số: từ 1 đến hàng trăm triệu, thậm chí nhiều hơn; chiếm 9 phần Trùng Chủng trên toàn thế giới. Số càng nhỏ, tiến trình càng mạnh mẽ. Tư liệu kể lại tiến trình số 22 giúp người sở hữu vừa thoát ảo cảnh có thể nghiền nát sinh vật biến dị cấp chín, trong khi tiến trình 22000 chỉ đủ sức nhấc một viên đá.
Sau vài miếng lớn nuốt vội vì đói, tốc độ ăn của cậu dần chậm lại. Cậu nhíu mày nhận ra bát mì này nóng… và chỉ có nóng mà thôi.
- Tới giờ rồi, nhóc. Ăn nhanh đi, năm phút nữa chúng ta sẽ vào học.
Dứt câu, video lại tiếp tục. Sau phần “tìm nước,” chuyển sang “nhóm lửa,” “xử lý v·ết t·hương,” “phân biệt dược thảo,” rồi “các loại thuốc quan trọng nhất”... Tất cả đan xen, liên tục đổ vào tâm trí đang quá tải của Trần Định.
Như đoán trước câu hỏi, ông tiếp lời:
Đèn phòng lại bật sáng, tấm thủy tinh trở về trạng thái trong suốt. Từ sau lưng cậu, Lý Bát cất tiếng:
Nhìn chung, phần lớn tiến trình nghiêng về năng lực chiến đấu. Một số thiên về hỗ trợ hay đa dụng, còn phụ thuộc vào cách chủ nhân sử dụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa kịp hỏi thêm, Lý Bát khẽ vỗ vai cậu:
- Đi thôi.
- Trùng sào… tại sao lại dùng ngôn ngữ của chúng ta? Người ta vẫn nói nó là một thực thể ngoại lai kia mà.
- Cũng chỉ là may mắn thôi. Ở phút cuối, tôi còn tưởng mình sẽ bỏ cuộc. Mới chỉ 8% mà đã thế, tôi không biết liệu mình có chịu nổi đến 100% trước khi ảo cảnh xuất hiện hay không nữa.
Lý Bát phẩy tay, bước nhanh dọc hành lang như muốn tránh ánh nhìn sắc như dao của cậu.
Trần Định thở dồn dập, mắt hoa lên vì chóng mặt, chỉ mong quay lại chỗ em gái rồi ngủ một giấc. Lý Bát gật gù: (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng Lý Bát vang lên qua lớp gương, rồi khẽ ngập ngừng một chút:
Trần Định mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng ghi nhớ. Cậu thừa hiểu, nếu bước vào ảo cảnh mà không biết mấy chiêu này, c·hết vì đói khát còn chẳng kịp gặp quái vật hay con người.
Tâm giới thì được mô tả là nơi bí ẩn cất giữ thông tin về sinh vật. Không ai chia sẻ Tâm giới của mình cụ thể ra sao, vì có thể mang lại hiểm nguy vô cùng.
Mì nước – món ăn xa xỉ mà cậu từng mơ ước từ lâu nhưng chưa từng được thử. Không chần chừ, cậu cúi xuống, dùng tay trần bốc những nắm mì lớn, nhét thẳng vào miệng.
Nói đoạn, ông rời đi, để một dược sư khác dẫn cậu về buồng gương. Khi cánh cửa khép lại, cậu thấy em gái đang ngồi ôm gối, mắt hoe đỏ. Vừa trông thấy anh, cô bé bật khóc mếu máo, lao tới bám chặt. Cậu vỗ về, cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Anh mệt lắm… Chúng ta cùng ngủ nhé… Anh ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi dừng bước trước một cánh cửa trượt có dòng chữ “Khu Huấn Luyện,” Lý Bát chạm khẽ vào cửa. Tấm kim loại nặng nề lập tức trượt sang hai bên. Bên trong là một phòng cỡ trung, tường ốp kim loại xám, không phải tường gương. Ở giữa phòng đặt một ghế tựa lưng cao, phía đối diện gắn một tấm thủy tinh lớn.
Loại chữ (từ 1 đến 3 ký tự): cũng tương tự, càng ít chữ càng mạnh, nhưng nếu có ký tự ‘S’ đôi khi mang tính vượt trội đến mức tạo nên t·hảm h·ọa. Tư liệu nêu ví dụ tiến trình ‘AS’ khiến cả một tòa đặc khu nhiễm độc, không thể tiếp tục sinh sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 7: Kiến thức chính là sức mạnh
Cảnh phim tiếp tục nối nhau, từ rừng rậm qua hoang mạc, đầm lầy, rồi núi tuyết. Cậu khá ngỡ ngàng: thì ra bên ngoài còn vô vàn kiểu địa hình khắc nghiệt hơn cả Bãi Rác.
Biết mình đã mất vị giác vì lí do nào đó không rõ, cậu không khỏi chửi thầm trong bụng:
- Ôi, thế thì cậu nên cầu thêm vài phép màu. Vì rất có thể chúng ta nhắm tới… 200% cơ.
Kẻ kia đặt chiếc bàn lại rồi lặng lẽ rời đi. Trần Định cũng chẳng ngại ngần, bởi cậu đói đến mức có thể ăn hết cả viên Tích Cốc Đan nếu cần.
Lý Bát chỉ tay về chiếc ghế. Không nói gì thêm, Trần Định làm theo, cảm nhận phần lưng lạnh buốt. Thấy vậy, Lý Bát gật đầu với một dược sư phụ tá.
Tiếng chuông bất chợt vang lên, báo hiệu quãng nghỉ ngắn ngủi mà Lý Bát cho phép đã kết thúc.
Cậu nuốt nước bọt, mở nắp bát. Thì ra đó là hai bát mì nước, một lớn một nhỏ. Rất có thể một bát dành cho cậu, một bát cho em gái. Cậu liếc qua em gái còn đang ngủ say, rồi nhanh tay kéo bát mì lớn hơn lại gần.
- Con người?
Tấm thủy tinh lớn lại lóe sáng, hiện lên một khu rừng nhiệt đới dày đặc. Âm thanh gió thổi nhè nhẹ, kèm dòng chữ “Kỹ Năng Sinh Tồn: Phần 1 – Tìm Nước.”
Khi cánh cửa mở, Lý Bát đã đứng đợi với nụ cười quen thuộc. Vẫn gương mặt “thân thiện” và thói quen xoa cái đầu hói của mình:
- Được rồi, phần này xem là nhẹ nhàng nhất. Giờ thì trả lời ta, theo cậu, điều gì trong ảo cảnh dễ khiến người ta c·hết nhất?
Trần Định day thái dương, thoáng choáng vì thông tin quá nhiều, rồi hỏi:
- Sẽ đơn giản hơn nếu cậu biết chữ.
“Còn gì tệ hơn được ăn ngon mà không nếm ra mùi vị?”
Căn phòng liền tối dần, tấm thủy tinh phía trước bắt đầu phát sáng, phát ra hình ảnh và âm thanh. Lần đầu tiên, Trần Định nghe giải thích một cách rõ ràng nhất về Trùng sào và những gì xoay quanh ảo cảnh.
Nghe câu này, Lý Bát bỗng trở nên nghiêm túc hiếm thấy. Ông nhìn Trần Định hồi lâu rồi đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau cùng, cậu đặt nhẹ em xuống, rồi ngả lưng vào tường gương. Cơn buồn ngủ ập tới, cậu nhắm mắt lại. Đằng sau mí mắt khép hờ, hàng loạt hình ảnh về kỹ năng sinh tồn vừa xem chạy lướt qua: rừng, nước, lửa, băng bó… như đang chen chúc chật kín trong đầu.
Mùi thơm của nước dùng và sợi mì mềm lẽ ra phải đem đến cảm giác khoan khoái, song với Trần Định lúc này, cậu chỉ thấy cổ họng bỏng rát, mồ hôi rịn đầy trán khi húp vội. Nước súp nóng bỏng chảy xuống dạ dày, khiến cậu ho sặc sụa mấy tiếng, Nhưng chẳng có gì có thể gọi là vị ngon cả.
Lý Bát cười cười, ra vẻ ngại ngùng:
- Màn thể hiện lúc trước của cậu khiến ta và Đông Na bất ngờ đấy.
- Bắt đầu ra sao? – Trần Định hỏi, giọng pha chút thận trọng.
- Ngồi xuống đi.
Trần Định khẽ rùng mình khi nhớ về những gì vừa trải qua, cậu đáp:
- Nhiều quá. Khó mà nhớ hết ngay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.