Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Tiến vào Dị Giới.

Chương 15: Tiến vào Dị Giới.


Chương 15: Tiến vào Dị Giới.

" Ngài. . . "

" Đây là quyết định của ta, tuy hắn còn nằm trên giường bệnh, mặc dù việc phong hàm như thế này chưa từng xảy ra nhưng ít nhất người dân sẽ cảm thấy hài lòng về việc này "

Trợ lí: Ngài là tốt nhất!

Thủ tướng mặt ủ rũ nói: "Hiện tại mỗi việc lo lắng tranh chấp cánh cổng với các nước khác đã là một vấn đề. Nếu phải suy nghĩ mệt mỏi chỉ vì một công dân Nhật Bản thì có chút không quá cần thiết "

" Chỉ mong, quyết định của ta là đúng. . . "

-+-+-+-

*Vèo ~*

* Hắc xì ~*

" Hình như, mới có thứ gì đi qua thì phải "

" Làm gì có, chắc do anh thức đêm cày truyện mới như thế á "

" Hơ, chắc thế! "

" Ai biểu, đã đi làm lính rồi vẫn con giữ đam mê với truyện tranh Doujin làm gì "

" Ha, đam mê là đam mê, không gì có thể cản được tôi đến với Doujin! "

" Ok, anh là Binh Trưởng, anh là nhất! " Anh lính chỉ có thể bất đắc dĩ giơ ngón tay cái.

" Sally, đã bảo đừng di chuyển quá gần người khác mà! " Âm thanh của Duy Khang bất ngờ vang vọng trong đầu Sally.

" Nhưng, cảm giác làm người khác như thế con rất thích! " Cô bé suy nghĩ trong lòng đáp lại với Duy Khang.

" Haizz " Thở dài, Duy Khang suy nghĩ: "Không thể tin được, mặc dù biết chính phủ sẽ để ý tới nhưng không thể ngờ rằng mình sẽ được phong hàm.

Mà còn là Thượng Sĩ, cấp cao nhất của Hạ Sĩ Quan ".

" Ba, ba sắp có người lại gần chỗ ba! " Âm thanh của Sally trong đầu Duy Khang vang lên.

" Sally, dừng lại việc sử dụng [ Thần Giao Cách Cảm ] con phải biết là nó cực kì tốn kém tinh thần mà, với lại không chỉ con mới nghe thấy tiếng bước chân đâu, ba cũng nghe được nên không cần thông báo, nếu con còn sử dụng thì ba sẽ đóng lại kĩ năng ngay lập tức ".

" Nhưng. . "

" Không nhưng nhị gì hết, dừng lại, chỉ khi nào ba chủ động nói, mới được phép sử dụng kĩ năng "

" Vâng. . . " Âm thanh dần thấp đi cho đến tắt hẳn như chưa từng tồn tại.

Thấy mình có chút nghiêm khắc, Duy Khang vội dỗ dành: "Giờ nghe ba nói! "

" Con ở đây! " Giọng nói trở nên vui tươi lại.

" Đó, thấy chưa, con chỉ cần làm theo ba là được! "

" Vâng! "

Nghe tiếng bước dần tới gần, Duy Khang thấy được một người quen và một cậu trai ánh mắt có chút 'fan cuồng' tính nhìn chằm chằm.

" Xin chào, giới thiệu với cậu, tôi là Itami Youji! Cậu có thể gọi tôi là Itami "

" Đây là Ku- " Chưa kịp nói hết lời, Itami bị chàng trai cắt ngang.

" Hân hạnh được gặp ngài, Tôi là Takeo Kurata! Không gì thẳng thừng hơn là tôi có một yêu cầu nhỏ với ngài "

" C-cậu có thể nói " Duy Khang cảm thấy như hành động giải cứu người dân đã thu hút không 'fan'.

Nói rồi, Kurata vén áo của mình lên, đưa cho Duy Khang một cái bút mực, nói:

" Ngài có thể kí tên vào trên lưng cho tôi được không! "

" Được " Dùng bút nặn nót hai chữ "Ashako Kagawa" cho cậu trai, Duy Khang cũng không muốn cho cậu ấy thất vọng.

Nhưng sau khi hoàn thành nét chữ cuối cùng, Kurata hình như không quá quan tâm, lập tức nhảy cẳng lên hô hào:

" Ha Ha, tôi chính là người đầu tiên có được chữ kí của vị anh hùng đã giải cứu cả Tokyo Ginza!!! "

" Cái gì, Anh hùng đang ở ngay đây! ?

" Đùa à, tôi phải xin chữ kí về đưa cho con mình phải được! "

Trong chốc lát, Duy Khang trở nhân vật tiêu điểm, hot hơn cả thần tượng Miku.

Nhưng cũng trong chốc lát, không khí ồn ào xung quanh im lặng đi, Kurata vẫn rất còn tỉnh táo hỏi:

" Có chuyện gì thế mọi người? Đấy là thần tượng Ashako đấy! Có thể nói là siêu nhân trong mộng tưởng tuổi thơ của chúng ta! "

" Nhưng. . . Trung Sĩ Kurata. . . Là Trung Uý Itami ạ "

" H-hả? " Chậm rãi quay đầu, Kurata chỉ thấy Itami nhìn liếc mình, một luồng khí thế "cấp trên" bắt đầu được Itami toả ra, làm thân là cấp dưới Kurata đây bắt đầu run như cấy sấy.

" Xin lỗi tiền bối Itami! Mời anh nói chuyện tiếp với ngài Ashako "

Ngài Ashako. . . Itami suy nghĩ một hồi vẫn chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng, uy vọng trong tương lai của mình có thể sẽ không bằng một tên vừa vào quân đội.

Cũng phải, Itami cũng có thể hiểu được, tuy được trao tặng quân hàm "Trung Uý" ngay trên đài truyền hình, nhưng vẫn không thể bằng Ashako.

Việc làm của hắn vẫn không đủ uy vọng bằng Ashako, ở tình huống của Duy Khang, hắn trực tiếp xông pha vào trận chiến.

Bảo vệ hàng ngàn người, tiêu diệt một con rồng trước sự chứng kiến của những người tị nạn.

Người ta thường nói: "Trăm nghe không bằng một thấy " và kết quả thật sự như thế.

Và so với ngoại hình của Duy Khang, thì Otaku Itami lộ ra trông quá tầm thường.

Nhưng. . . Có ai nói Itami đang quan tâm đến việc Duy Khang đang đoạt "uy danh" của hắn khi nào?

Thậm chí, Itami đã ước, Duy Khang có thể trở thành chỉ huy thay thế mình trong tương lai.

Dù sao nếu cho Itami lựa chọn giữa công việc và đam mê, thì công việc tạm thời để qua một bên, đam mê là trên hết!

" Khụ khụ " Thấy mọi người hiểu lầm, Itami vội vàng đổi giọng nói với Duy Khang:

" Tôi nghĩ chúng ta nên làm quen từ bây giờ, cấp trên đã nói cậu sẽ là thuộc hạ của tôi trong thời gian sắp tới "

" Rõ! " Biết trước, nhưng Duy Khang có chút bất ngờ vì cấp trên của mình là Itami.

Itami đột nhiên hỏi một câu làm Duy Khang đứng hình: "Vậy. . . Cảm giác lần đầu tiên g·i·ế·t người như thế nào? "

Duy Khang chợt nhớ tới tên cưỡi ngựa đã "biếu" cho hắn thanh kiếm và tên "kỵ sĩ rồng".

Khi định trả lời thì đột nhiên, thân thể Duy Khang như mất đi quyền kiểm soát, nói ra một câu mà chính hắn mà cũng không thể tin được:

" Quá đơn giản, g·i·ế·t bọn chúng cũng như giẫm một con kiến to hơn bình thường. . . "

Không khí xung quanh đột nhiên như thấp đi, một luồng gió không tên thổi qua sống lưng của mọi người.

Riêng Itami vẫn đang nhìn Duy Khang.

Duy Khang vội bụm miệng lại, bối rối giải thích: "Đó chỉ là hiểu lầm, thật ra mỗi lần va chạm với bọn chúng, tôi luôn kết thúc nhanh chóng nên không cảm nhận được gì quá đặc biệt "

Mọi người như rớt đi gánh nặng trong lòng, thầm nghĩ:

" Cũng đúng, sức mạnh của ngài đâu phải người thường có thể tưởng tượng! "

" Cái quái gì vậy, sao lại đột nhiên nói tào lao thế này? " Suy nghĩ trong lòng, đầu Duy Khang xuất hiện một câu hỏi.

" Được rồi mọi người, giải tan giải tán! Tụ hợp đủ rồi, quay về chỗ của mình! " Itami vừa vỗ tay vừa nói.

Thế là, ai nấy cũng quay về chỗ ngồi, nhưng ai nấy cũng thỉnh thoảng nhìn qua Duy Khang với ánh mắt tiếc nuối và cay cú khi nhìn Itami.

Itami: Nhìn cái gì? Tiếp tục ăn cơm !

Mọi người: Rõ ~

Nói xong, Itami quay người rời đi.

" Itami. . . Trung úy, tiếng bước chân này, thì ra anh ta chính là người thứ ba không lộ mặt lúc đó " Duy Khang suy nghĩ.

" Itami, đúng là một con người kì quái, khuôn mặt trời sinh liền là quần chúng, nhưng cảm giác nguy hiểm mà bản năng nhận lại luôn thuộc dạng cấp cao "

" Xem ra, bản thân thế giới này vốn dĩ đã không bình thường, dù sao nếu quá bình thường thì mắc mớ gì bị xâm lược bởi một quân đội dị giới "

-+-+-+-

Giờ đây, Itami đang ngồi trước xốp màn hình máy tính, nếu nhìn kĩ có thể thấy là camera ở các nơi trong trại binh.

Itami liên tục tua thời gian kiểm tra từng chiếc camera như đang tìm kiếm thứ gì.

Sau một hồi quanh co, Itami đột nhiên nói: "A, tìm thấy rồi! "

Dừng lại ở một chiếc camera, bật chế độ phóng to, giảm thời gian xuống còn 0.1 tốc độ, Itami thấy được một thân ảnh di chuyển với tốc độ cực nhanh qua các hành lang, cuối cùng là chui lên ống thông gió.

Nhưng, điều khiến Itami phải kinh ngạc là, đường đi của thân ảnh đó luôn theo chân một người.

Đó. . . Chính là Duy Khang!

" Thì ra, đây chính là bóng người mà tôi nhìn thấy qua cửa phòng bệnh của cậu đây sao, Ashako Kagawa? "

Nở một nụ cười nhẹ, Itami chậm rãi thưởng thức một tách cà phê, hắn nói:

" Hi vọng, trong tương lai không xa, tôi có thể gặp mặt người đó, Ashako, anh, có rất nhiều điều thú vị! "

-+-+-+-

Các chiếc xe quân đội bọc thép được xếp thành từng hàng.

Đằng sau là vài chiếc xe tăng bọc thép không rõ số hiệu.

Cánh cổng nay đã bị niêm phong chặt chẽ, không ai có thể bước vào khi chưa có sự cho phép.

" Các cậu, nghe rõ đây "

" Đang nghe rõ, Trung Tướng Hazama Kuoichiruo! "

" Bên kia đặc khu, không hề có một thông tin gì về nó, nghĩa là chúng ta đang trong thế bị động "

" Vì thế, cần biến bị động thành chủ động "

" Vậy nên, hiện giờ tôi sẽ nói trước toàn bộ trường hợp có thể xảy ra khi bước qua cánh cổng "

" Một là, một đội quân đang chực chờ ngay bên kia cánh cổng và sẵn sàng chiến đấu "

" Hai là, không hề có quân địch xuất hiện, vì chúng đang mai phục ở bất kì đâu gần cánh cổng, tệ hơn chúng lựa chọn một địa điểm để phục kích, đại khái có thể nói đến máy bắn đá.

Chúng ta không biết gì về bản đồ, bên đặc khu không có sóng nên Drone hoàn toàn vô dụng trong trường hợp này ".

"Ba là trường hợp khó xảy ra nhất là, quân địch không có ý định tấn công "

" Dù vậy, vẫn phải cẩn thận trong mọi trường hợp, nghe rõ chưa! "

" Đã nghe rõ!!! "

Sau đó, mọi người khí thế hừng hực bước vào xe.

Có người mong chờ gặp được các sinh vật trong thần thoại.

Có người sợ c·h·ế·t những được đồng đội cổ vũ.

Thậm chí là Otaku như Kurata và Itami đang mong chờ gặp được các nhân vật Doujin ngoài đời thực.

Nhưng tất cả đều mang tinh thần chuẩn bị, vì họ không biết đợi chờ bên kia thế song song sẽ đón tiếp họ là gì.

Ngoài trừ một người đó là Duy khang.

Giờ hắn đang nói chuyện với Sally qua [ Thần Giao Cách Cảm]:

" Xin lỗi Sally, giờ nếu con muốn theo ba chỉ có thể làm như thế thôi "

Nhưng đáp lại trong đầu hắn chỉ có tiếng ngáy: "Khò. . . Zzz "

Duy Khang: ?

Giờ đây, Sally giống như các nhân vật trong hoạt hình, tay chân bám vào phần dưới xe bọc thép.

Mái tóc dài đã được buộc gọn lại để không cạ xuống đường, tưởng chừng sẽ có lời phiền nàn liên tục truyền tới đầu Duy Khang thì chỉ có tiếng ngáy ngủ ngon lành của cô bé.

Chương 15: Tiến vào Dị Giới.