Chương 23: Tiếng Gọi
Chương 23: Tiếng Gọi
" Cô rốt cục muốn làm gì, Trung Sĩ Mari? "
Sau hành động của cô gái, Duy Khang vẫn đè nén cảm xúc tiêu cực kì lạ trỗi dậy trong tâm trí, trong khi còn nắm chặt tay kia của cô mà hỏi.
Cắn chặt răng, Mari vẫn không trả lời trước câu hỏi của hắn, ngược lại tay trái còn lại có ý định quất hắn nốt.
Khi có ý định giơ tay cản lại cú tát, Duy Khang bỗng cảm nhận được một loại lực "hấp dẫn" từ đâu làm cho bản thân hắn không thể " hành động ".
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay dần phóng đại trong mắt. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, âm thanh "chát" một lần nữa vang vọng trong kí ức của hắn.
Không kiểm tra vết tát trên mặt, mà vốn dĩ giờ hắn cũng chả cần quan tâm nó làm gì.
Mắt Duy Khang nhắm lại, nhưng khuôn mặt đang không ngừng vặn vẹo đến đáng sợ thì không thể giấu được, chỉ có một điều rằng - khi hắn biểu hiện ra thứ này thì Mari không thể quan sát được bởi hắn giờ đây đang cúi đầu xuống.
Ngay tại lúc này, cái cảm xúc đã chiến thắng lí trí, đầu óc hắn giờ đây chỉ tồn tại suy nghĩ " hủy diệt " kẻ xấu số trước mắt!
Luồng cảm xúc tiêu cực khi nãy vốn đã dồn nén, được hắn kiềm chế lại nay đã sắp phun trào một ngọn núi lửa.
Hiển nhiên, người hiện đang đứng gần cái miệng núi lửa sắp phun trào là không không ai khác ngoài Mari.
Cuối cùng, nhân tính đã như mất hết trong khoảnh khắc dầu xôi lửa bỏng đó, hắn tung ra một cú đấm dốc toàn lực vào con người trước mắt.
Giờ hắn không còn quan tâm đến "nhân quyền" "hội chị em" hay là sự tiếc thương của người đàn ông cho một người con gái!
Đối với hắn hiện giờ, sinh vật hạ đẳng - "đực" hay "cái" đều là sinh vật hạ đẳng, chả có sự phân biệt gì ở đây.
Thật không hiểu sao, hành động nhanh đến không nhìn thấy bằng mắt thường của Duy Khang trong tầm nhìn Mari hiện giờ là một hành động được... Tua chậm.
Dù có hơi khó hiểu nhưng cô lập tức nghĩ đến hoàn cảnh mà mình hiện tại đang thấy là trải nghiệm cảm giác "cận tử".
Có thể hiện tại đối mặt với cái c·h·ế·t sắp cận kề, cô vẫn khá bình tĩnh trải nghiệm những cảm giác cuối đời.
Bây giờ Mari đã có thể quan sát được nét mặt của Duy Khang, nhìn trông rất xấu không khác gì một gã tâm thần trong trạng thái điên loạn.
Đôi mắt của hắn giờ đang điên loạn nhìn về phía cô như thể trong mắt hắn, cô là một kẻ thù vậy.
Bản thân Duy Khang nếu biết mình bị đánh giá như thế chắc sẽ xanh mặt mất, cũng phải thôi, tiền thân trước kia nhan sắc không được nổi trội lắm vả lại Tẩy Tủy Đan không có công hiệu chỉnh mặt đó.
Quay sang nhìn về phía khác, Mari thấy một đám người đang hối hả chạy về phía hai người bọn hắn.
Có vẻ như khán giả còn sót lại trên khán đài đã nhận ra điều gì đó bất thường nên đã nhanh chóng chạy xuống sàn đấu.
Mà hiển nhiên, cô cũng chả mong chờ vào đám người kia, ngay cả chính việc cô né đi cú đấm ngày một càng đến trước mặt mình cũng là điều không thể.
Cô cũng chứng kiến toàn bộ trận đấu, cô thấy hết khả năng chiến đấu phi loài người của hắn, nên mong muốn thoát khỏi là điều không thể.
Thế nhưng cảm xúc hiện giờ của cô không phải là hối hận mà là tự trách.
Cô tự trách vì bản thân đã không còn cơ hội để có thể phục vụ cho đất nước, cũng chả có thể chăm sóc cho Kuribayashi-chan một lần nào nữa.
Là một người lính Nhật, Mari biết mọi hành động đều đứng sau suy nghĩ, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô tự mình phá bỏ nó.
" Đây chính là cái giá phải trả vì sự bốc đồng nhất thời sao? " Những suy nghĩ mà Mari cho là cuối đời mình có thể nghĩ, nhưng hiển nhiên nó không diễn ra như thế.
Trải nghiệm cận tử kết thúc, cả hai lời nói cùng lúc thốt ra:
" Trung Sĩ Mari!!! " Đám lính vừa chạy xuống la hét.
" Kuribayashi-chan... " Mari nhắm mắt, chờ đợi cái c·h·ế·t đến với mình.
" Hả. . . " Trái ngược với suy nghĩ của mình, nấm đấm Duy Khang khi vừa đến trước mặt của mình bỗng nhiên dừng lại.
Vù ~
Sức gió khủng khiếp được tạo ra bởi đòn đánh của hắn đã xô Mari ngã xuống.
Sau đó chỉ thấy hắn thu chân lại, hai chân đứng song song, cả thân trên khom một góc 90° cùng lời nói: " Xin lỗi! "
" Tôi... " Khi định thốt ra " tôi cũng xin lỗi " thì Mari nhớ lại hành động của mình chả có vấn đề nên không thèm nói gì nữa, cô đứng lên rồi đi ra khỏi nơi này.
Hai người lính nam kia cũng mang theo cáng cứu thương chạy theo Mari.
Duy Khang vẫn khom người cho đến khi Mari rời khỏi nơi này mới chịu đứng bình thường trở lại.
Đám lính thấy không có chuyện gì nên đã cũng lần lượt rời đi.
Chuyện cứ như thế xảy ra, mãi cho đến khi toàn bộ đã đi hết, chỉ còn một mình hắn đứng tại trung tâm sân đấu.
Ngay sau đó, một thân ảnh với mái tóc vàng lao thẳng tới Duy Khang với tốc độ cực nhanh.
Hắn không kịp phản ứng nên bị bay theo đường đi của thân ảnh ấy.
Rầm ~
Sau lưng hắn va chạm với tường đá, cơn đau khủng khiếp từ trận đấu cùng lần va chạm này càng làm hắn đau đớn.
Nhưng khuôn mặt cùng ánh mắt vô tư của Duy Khang đã chứng minh hắn không hề quan tâm.
Định thần lại, Duy Khang nhìn xuống thân ảnh đang ôm chặt mình, hắn mở lời: " Sally, con lại tự ý dùng thần giao cách cảm với ba nữa rồi "
Thì ra, vào khoản khắc ấy, Sally đã dùng kĩ năng của mình để liên lạc với Duy Khang.
Hắn còn nhớ rõ, khi cảm xúc tiêu đang hoàn toàn chiếm hữu hắn, thì đột nhiên một tiếng gọi non nớt vang lên trong tâm trí hắn: " Ba ".
Lúc ấy, Duy Khang như phần nào làm chủ lại bản thân, nhận ra hành động kinh hoàng mà mình sắp thực hiện, điều mà hắn có thể làm để cứu vớt tình hình lúc đó là hai chữ " xin lỗi ".
Sally hiện cứ áp sát mặt vào ngực hắn, nhưng cảm giác ướt ướt thì không thể giấu được Duy Khang.
Đưa tay xoa đầu cô bé, Duy Khang nói: " Không có gì phải khóc, con ạ "
" Nhưng, nhưng con đã làm trái lời dạy của ba! " Bấy giờ, mặt Sally ngước lên làm lộ ra hai hàng nước mặt chảy dài, giọng mếu máo trả lời lại càng khiến hắn yêu thương cô con gái nhặt này.
" Con à, con nên biết một điều rằng, không ai trên đời này là hoàn hảo cả! Ngay cả ba cũng vậy, nếu trong lúc con gặp nạn thì nếu con không liên lạc với ba thì làm sao ba biết con ở đâu để giải cứu? "
" Không ai.... Hoàn hảo? " Lấy bàn tay nhỏ nhắn lao đi nước mắt, đôi mắt xanh dương của cô bé không ngừng long lanh mà hỏi hắn.
" Đúng, nhưng cũng không có nghĩa là mình có thể có điểm xấu, làm được việc tốt bấy nhiêu, hay bấy nhiêu! "
" Vậy... Chị Kuribayashi hiện giờ có tính là hoàn hảo không hả ba? "
" Uhm... " Nghe thấy câu hỏi của Sally, Duy Khang đột nhiên cảm thấy không biết trả lời như thế nào.
Thế nhưng, hắn sực nhớ ra, nói: " Sao con biết tình trạng của chị Kuribayashi? Con... Không nghe lời ở lại phòng mà theo tới tận đây để xem trận đấu!? "
Không biết giọng của hắn có đáng sợ quá không mà Sally mặt giờ đã rưng rưng như muốn khóc lần nữa.
" Haizz... " Thở dài, Duy Khang đành ôm con bé vào trong ngực, cảm nhận được hơi ấm của ba nên Sally lại càng ôm chặt.
" . . . "
" Sao ba không nói gì vậy? " Ngước nhìn lên mặt Duy Khang, Sally ngốc ngốc hỏi.
" Th- thở "
" Kh- ông "
" Đ-được. . . "
Thấy tình huống không ổn, Sally vội buông hai tay ra khỏi người Duy Khang.
Như sống sót qua tai nạn, hắn tham lam hít lấy không khí, nhìn thấy bản thân đã làm đau ba mình, Sally cảm thấy mình có lỗi vô cùng nên vội nhích đi xa khỏi hắn.
Duy Khang trong khi thiếu oxi lên não nên đã mất tỉnh táo nhưng vẫn nhận ra hành động của cô bé nên vội nắm lấy tay của Sally kéo vào trong ngực một lần nữa.
Hành động của hắn quá bất ngờ cùng với việc Sally đang trong thế bị động nên cô bé đã nằm tròn vẹn trong người hắn.
Ban đầu cô bé có chút kháng cự, nhưng sau đó cả người đã mềm nhũn ra. Hiển nhiên, cơ thể đầu hàng nhưng miệng thì chưa chắc:
" Ba... Ở gần con, ba sẽ đau đó! "
" Ha ha " Nghe thấy lời nói ngây thơ của Sally, Duy Khang cười nhẹ sau đó hôn nhẹ lên trán cô bé rồi nói: " Thì sau này, con chỉ cần để ba ôm là được rồi! "
" Nhưng... " Liếc thấy Sally nhìn vào lưng của mình, Duy Khanh lập tức biết mình phải làm gì ngay bây giờ.
" Không sao, có phải con không kiểm soát được sức mạnh của mình? "
" Vâng... "
Khổ thân cho con bé, mới nhỏ tuổi đã nắm giữ được sức mạnh phi thương rồi.
" Để xem nào... Cha sẽ huấn luyện cho con! "
" Thật sự hả ba? " Thay đổi dáng vẻ buồn bã khi nãy, đôi mắt Sally như đang phát sáng không ngừng tia vào hắn.
" Đúng rồi! " Trả lời xong, không hiểu tại sao một cảm giác không tốt đổ ập tới tâm trí Duy Khang.
" Tại sao có một cảm giác không ổn thế này? "
Sally thì có vẻ không quan tâm lắm, sau đó nói: " Chúng ta sẽ huấn luyện ở đâu? "
" Ngay tại chỗ này! " Trả lời xong, Duy Khang tuy có cảm giác không ổn nhưng vẫn chỉ tay về xa để Sally đi về chỗ Kuribayashi từng đứng.
" Ngay bây giờ, cha sẽ dạy cho con cách để đoán trước được hành động của đối phương, đầu tiê- " Chưa kịp nói hết lời, Duy Khang chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh vù vù trước mặt hắn.
Sau đó là một nấm tay có phần nhỏ nhắn xinh xinh nhưng mang theo sức mạnh khủng khiếp đang lao tới mặt của Duy Khang.
Bốp ~
Xoa cục u trên mặt, Duy Khang bắt đầu cảm nhận được nỗi đau bị đánh mặt. Hắn thề sẽ không để mặt mình bị tổn thương bất kì lần nào nữa!
Quay lại nhìn Sally, Duy Khang thầm nghĩ:
" Con gái, con thật là một thiên thần nhỏ đối với ba, nhờ con ba đã tránh khỏi sai lầm kia, chỉ mong con sẽ luôn ở cạnh ba mãi mãi "
Sau một thời gian dài ở cùng với Sally, đối với hắn hiện tại mà nói, Sally trong vô thức đã không còn một cô con gái nuôi mà là một đứa con thật sự của hắn.
Đặc biệt là sau khi trải qua sự kiện lần này. Sally chính thức trở thành người quan trọng trong lòng với hắn chỉ sau một người.
Chỉ là... Hình như hắn đã quên một thứ gì đó.
Chuyện của Kuribayashi vẫn chưa kết thúc.
Ngay khi cha con đang huấn luyện.
Tại khu vực trạm y tế được xây lên tạm thời.
Ở một căn phòng nào đó, Kuribayashi đang nằm trên giường bệnh và kế bên là Mari với khuôn mặt âm trầm.
Bởi vì trên bàn có một tờ giấy, có tên tựa đề là " Xuất Ngũ "