Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Chuẩn bị

Chương 2: Chuẩn bị


Chương 2: Chuẩn bị

Nhưng cũng chắc chỉ là giác ngộ c·ái c·hết nhất thời, trong tương lai cũng sẽ sợ hãi c·ái c·hết nhưng bao người khác thôi~~~

Ha ha~~~

Bước ra khỏi căn phòng Phó Giám Đốc, hắn cũng gửi lời chào tạm biệt với các 'tiểu bối' một lần cuối, chí ít các cậu nhóc này đơn thuần, trong sáng hơn lão già đó nhiều.

"Em chào tiền bối ạ! Tuy không tái ngộ trên văn phòng được nữa, nhưng nếu gặp anh ở ngoài em nhất định sẽ đãi anh một chầu ạ! " Một cậu nhân viên thường ngày hay được hắn giúp đỡ trong công việc

" Haizz ý ra cũng xui thật! Chỉ vì không có quan hệ con ông cháu cha mà chỉ được xin việc làm ở cái công ty đen c·hết tiệt này! " Một hậu bối đã làm một năm cho văn phòng than thở.

Đối mặt những lời nói như thế làm hắn rất cảm động, hắn chỉ mong sao cho bàn tay vàng tới nhanh nhanh để trả vốn lẫn lãi cho mấy tên cấp trên được :)

"Ashako tiền bối! Ashako tiền bối! " Một âm thanh non nớt vang lên từ xa, luôn kêu tên của hắn làm cho người hắn cứ cảm giác như mình đã nổi da gà lên vậy.

Khi đến gần lại thì hắn mới nhớ ra đây là ai.

Đây là Atsushi Okimitsu, cậu là một người mới vào làm, này! Đừng nghĩ người dưới mười tám tuổi không làm văn phòng, cậu ta chỉ làm lao công và tất nhiên rồi đấy là bí mật.

Chỉ có hắn và Ayashi biết chuyện này nhưng đã giấu kín cũng như 'quyên góp' thêm tiền lương cho cậu.

"Anh Ashako, anh, anh sắp, sắp phải đi rồi ư?" Chạy nhanh làm cậu ta có hơi mệt mỏi, hiểu ý, hắn móc trong túi áo ra chai nước nhỏ đưa cho cậu ta.

Ừng ực ~~~

Vội chợp lấy chai nước rồi hóp một hơi thật lâu rồi nhận thấy mình lỡ uống hết cả chai, cậu ta quấn cả người lên.

Ha, đã làm một tháng mấy chung với nhau còn ngại, đưa tay lên vai cậu nhóc hắn nói: " Được rồi, anh không sao, chỉ là một chai nước mà thôi với lại nhìn xem" hắn móc ra phông bì ý tứ là mình đã nhận được lương nên không bận tâm đến việc nhỏ này.

Cậu nhóc tuy còn ngại nhưng vẫn không quên nói chuyện chính: " Anh Ashoka... Anh tại sao phải đi? Lúc trước anh không phải hứa trước khi chỉ cho em nhớ hết nơi lao dọn thì mới để em tự lo mà? "

Nhóc này... Rõ ràng đã thuộc hết vị trí...

Ngẩng đầu xuống tránh đi tầm mắt cậu nhóc... Hắn không muốn không muốn nói ra sự thật cho cậu, Atsushi người mà hắn đã trân trọng, giành nhiều thời gian cho cậu nhóc này nhất:

"Không sao, tôi chỉ đang đi công tác ở một nơi xa thôi với lại trong thời gian tôi không có ở đây Ayashi sẽ chă- à nhầm là trợ giúp nhóc nếu gặp khó khăn ."

Nói rồi hắn bước ra khỏi cửa để nhanh chóng rời khỏi văn phòng để không phải nghe thấy tiếng khóc của cậu nhóc.

Vâng, hắn hèn nhát, hắn không biết gì về việc dỗ con nít, rồi lỡ làm lố thì lộ ra việc hắn và Ayashi đang 'bao nuôi' cho cậu nhóc mà vả lại trường học ở Nhật nghiêm cấm học sinh đi làm thuê để tránh khỏi việc bị bốc lột sức lao động.

-+-+-+-

12h 00' AM

Oa... Oa... Anh Ashako... Anh tưởng em là bakayaro ư? Có ai đi công tác mà lại được tặng trước tiền lương đâu? Anh cũng đâu phải con trai của ông bác đó!

Vả lại... Tại sao lại xưng hô với em là "Tôi? "

Ayashi đã đứng xem quan sát mọi chuyện từ nãy giờ, cô cũng là một trong những người đã biết tình trạng bệnh của Ashako.

Khi nghe đến việc Ashako nhờ cô chăm sóc giùm Atsushi thì không hiểu tại sao mặt cổ đột nhiên đỏ lên, nhịp tim tăng cao như lên huyết áp.

"Cái tên này... Rồi đi khỏi nơi này rồi lại tự ý ám chỉ ta thành vợ ngươi? " Trong bất giác cô ta đã mường tưởng ra người chồng phải rời xa gia đình bỏ trách nhiệm nuôi con cho người vợ hình ảnh.

Tất nhiên Ashako không biết rằng Ayashi đang " Thích thầm " hắn, suốt những năm qua, hắn chỉ coi cô là một đồng nghiệp tốt nên đã báo đáp cô bằng cách không để cô rơi vào " ma trảo " của lão giám đốc.

Nào ai ngờ toàn bộ hành động hắn đều bị Ayashi nhận ra và từ đó thích thầm hắn.

"Nào... Người như anh không thể nào có một cuộc đời tầm thường như vậy chứ? " Nhìn chăm chú thân ảnh dần rời xa, cô biết mình phải nhanh chóng chuẩn bị cho tương lai vì cô biết sau Ashako có thể sẽ là mình nhưng chắc chắn sẽ không chỉ là đuổi việc đơn giản như vậy.

Hi hi, Ashako-san dù trong bất kì thời đại nào suy cho cùng nam nhân vẫn luôn hơn nữ nhân một bậc ~~~

Nhưng bây giờ anh chỉ là một tên mang bệnh không hơn không kém thì liệu câu nói " người hiền c·hết sớm người ác sống lâu " có xảy ra trên người Ashako-san không nhỉ?

Có lẽ thời gian sẽ giải thích tất cả ~

-+-+-+-

12h 18' AM

Một lần nữa hoà mình vào thành phố Tokyo, giữa dòng người đông nghìn nghịt thì hắn sau hai tháng đã làm quen thì cũng không phải điều gì lạ lẫm.

Nhớ lại lần đầu khi gặp phải cảnh tượng này, nó khác xa với Việt Quốc rất nhiều hầu như ai cũng lái một chiếc xe rồi chạy vèo vèo tạo cảm giác ai cũng hấp tấp.

Nhưng ở Nhật hầu hết mọi người đều đi bộ, thỉnh thoảng có vài con mô tô, hay xe hơi chạy qua nhưng cũng là ít khi, phương tiện chủ yếu là tàu điện ngầm.

Nhưng nhiều khi Ashako thấy việc cảm nhận được từng hành động gần và rõ mới thấy rõ rằng sự gấp gáp nhanh chóng của người Nhật.

-+-+-+-

12h 40' AM

Cửa tàu mở ra, hằng trăm người lần lượt ùa vào tàu nhưng đây cũng không phải là chuyện gì quá bất thường, ngược lại mọi người rất ăn ý phối hợp nhau để không xảy ra tình trạng chen lấn.

Trong quá khứ cũng xảy ra tình trạng chen lấn dẫn đến nhiều án mạng không cần thiết nhiều khi có cả trẻ em nên người Nhật rất chú trọng việc này từ đó có càng nhiều tàu điện ngầm được xây dựng nhằm đáp ứng nhu cầu người dân.

Nhưng ở một số nơi thì vẫn chưa đáp ứng được nhu cầu.

Địa điểm đầu tiền hắn định ghé qua là OK Supermarket để mua một lượng thức ăn lớn đủ một tháng, hắn dự tính trong thời gian " cuối đời " này tìm cách mở ra " hệ thống " dù không biết bản thân có phải " khí vận chi tử " hay không.

-+-+-+-

1h 00' PM

Bỏ qua những chuyện lặt vặt đó Ashako bây giờ đã tới nhà của 'hắn'.

Phải nói cảm giác này rất lạ lẫm, nếu là kiếp trước đứng trước ngôi nhà " Phòng Cách Nhật " này thì hắn chỉ có thể ghen tị, hâm mộ,... Nhưng giờ đây đối với hắn mà nói nó chỉ là ngôi nhà thuê giá trị thấp.

Sau khi thay thế linh hồn, nói chuẩn là dung hợp kí ức thì tạo nên cảm giác lạ lẫm mà cũng quen thuộc thuộc khi đứng trước cửa ngôi nhà.

Cánh cửa không biết làm bằng chất liệu gì nhưng rất bóng và đẹp, hắn có thể thấy được mặt của mình qua tay nắm cửa.

Mở cửa ra, khác với vẻ ngoại gọn gàng, nhỏ gọn bên trong thật sự là một mớ hỗn độn.

Nào là quần lót, chân tất, áo khoác không biết có được giặt từ năm nào thậm chí có lẫn vào vài viên thuốc kháng sinh, thuốc an thần.

Đủ đề nhìn ra tiền thân là một cái trầm cảm người còn là bị phụ thuộc.

Còn lý do hai tháng này hắn không dọn dẹp mớ hỗn độn này?

Đơn giản vì lười, kiếp trước phòng hắn còn dơ không kém, với lại hắn không có ý định ở đây mãi mãi.

Ùng ục ~~~

(-_-)...

Nhanh chóng bước tới tủ lạnh, cho thức ăn đủ để vượt qua cả tháng vào tủ, rồi chiên một quả trứng gà, khui hợp Natto (đậu tương lên men) rồi cực lực gỡ từng hạt ra để ăn.

Chương 2: Chuẩn bị