Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Số Phận Bi Thương

Chương 1: Số Phận Bi Thương


Nam Châu tu chân giới, trong Địa Hoàng Liên Sơn Mạch, một thiếu nữ độ mười bảy mười tám tuổi đang khụy một chân xuống đất, tay chống kiếm nhìn hai con Ngân Lang toàn thân lông trắng cách phía trước một khoảng, ở khóe miệng đã chảy ra một đạo máu tươi, khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt đổ đầy mồ hôi.

“Mình lần này phải bỏ mạng ở đây rồi.”

Ngọc Vân Vân thoáng thở dài, nàng vừa gia nhập Thanh Hà Tông chưa được ba tháng thời gian, đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ bên ngoài, không ngờ lại đụng phải hai con Yêu Thú Ngân Lang tu vi Yêu Quái Trung Giai, Ngọc Vân Vân tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ Tầng Ba, thiên tư tu luyện của nàng cũng không phải quá tệ, là biến dị Trung Phẩm Băng Linh Căn, thuộc hàng đệ tử bình thường, trong đám đệ tử mới gia nhập Thanh Hà Tông, lần này nhận nhiệm vụ g·iết hai đầu Hỏa Kê tu vi Yêu Vật Đỉnh Phong, tương đương với nhân loại Luyện Thể Đỉnh Phong, ai mà ngờ lại đụng phải hai con Ngân Lang đang đi tìm con mồi, Ngọc Vân Vân liền trở thành tầm ngắm trong mắt hai con Ngân Lang, chỉ trong một thoáng Ngọc Vân Vân đã bị hai con Ngân Lang đánh cho trọng thượng.

Hai con Ngân Lang chia nhau ra đi xung quanh Ngọc Vân Vân chờ nàng lộ ra sơ hở liền lao tới t·ấn c·ông, Ngọc Vân Vân đứng dậy kiếm trong tay dơ cao, tay cầm kiếm đã có chút run rẩy, ánh mắt cảnh giác nhìn hai con Ngân Lang.

“ Gàooooo.”

Một con Ngân Lang lao tới t·ấn c·ông, Ngọc Vân Vân nghiêng người né tránh, thân thể ngã lăn trên đất bàn tay đụng phải một hòn đá, hòn đá tụt xuống bên dưới, lập tức có những hoa văn lan ra nhưng Ngọc Vân Vân không biết tới phát sinh ở dưới mặt đất, trong mắt nàng là một đầu Ngân Lang há cái miệng rộng đầy răng sắc nhọn cắn tới mặt nàng, Ngọc Vân Vân thoáng thở dài buông xuôi, linh lực đã tiêu hao cạn kiệt không thể nào chống cự thêm, đành nhắm mắt lẩm bẩm nói:

“Tiên lộ của mình kết thúc ở đây rồi.”

“ Xoẹt...xoẹt...xoẹt...”

Dưới mặt đất những hoa văn phát sáng, một cột sáng màu trắng bắn thẳng lên thiên không bao trùm cả lấy Ngọc Vân Vân và hai con Ngân Lang vào bên trong, cột sáng xuyên thẳng qua bầu trời bắn ra tinh không vũ trụ bên ngoài, khi cột sáng lập lòe rồi tắt, không gian xung quanh vắng lặng, Ngọc Vân Vân cùng hai con Ngân Lang đều biến mất.

“Trận pháp thượng cổ.”

Cột sáng vừa biến mất đã có những thân ảnh xuất hiện ở nơi này, có nam có nữ trên người những người vừa đến khí tức tỏa ra khiến cho Yêu Thú phạm vi trăm dặm của Địa Hoàng Liên Sơn Mạch run rẩy nằm bẹp xuống đất.

Người vừa lên tiếng là một lão giả khoác trên người một bộ đạo bào màu trắng, kết hợp với dáng vẻ già nua, râu tóc bạc trắng như cước, giống như một bạch lão nhân.

“Bạch Trưởng Lão, trận pháp này ngài có nhìn ra hay không?”

Tông chủ Thanh Hà Tông Liễu Khuê lên tiếng, những người khác chỉ nhìn Bạch trưởng lão cũng không có lên tiếng.

“Trận pháp thượng cổ không phải ta có thể nhìn ra, ta chỉ đoán là một trận pháp truyền tống, còn truyền tống tới địa phương nào thì lão già ta không biết.”

Những người khác nghe xong cũng hơi nhăn mày lại, Bạch trưởng lão lại nói tiếp:

“Cái đám nữ nhân cổ hủ các ngươi trở về trước đi, những tên háo sắc đến lại phiền phức.”

Bạch lão nhân xua xua tay đuổi đám người Thanh Hà Tông đi, từ trên xuống dưới Thanh Hà Tông đều là một đám nữ nhân, Thanh Hà Tông từ lúc tổ sư lập phái đã có quy định chỉ thu nữ không thu nam, truyền thừa đến nay đã được gần một nghìn năm, số lượng người của Thanh Hà Tông cũng chỉ vẹn vẹn hơn hai trăm người, tông chủ Liễu Khuê tu vi là Nguyên Anh Trung Kỳ, còn lại cũng chỉ có hai trưởng lão Nguyên Anh Sơ Kỳ, còn lại là mấy cái Kim Đan trưởng lão, còn đệ tử chỉ là Luyện Khí Kỳ chiếm đa số, Thanh Hà Tông cũng chỉ được xem như thế lực tam lưu ở Nam Châu, thái thượng trưởng lão của Thanh Hà Tông có hai người cũng đã hết thọ mệnh không thể đột phá Hóa Thần Kỳ, liền hóa đạo.

Tình thế của Thanh Hà Tông chẳng khác nào thức ăn trong mắt những kẻ khác, cũng may thái thượng trưởng lão đời trước của Thanh Hà Tông có nhân tình với một vị Hóa Thần Sơ Kỳ Bạch Vân Phong, có Bạch Vân Phong ra mặt những kẻ muốn nuốt sạch Thanh Hà Tông cũng dè chừng không có vọng động, nhưng nhân tình của vị thái thượng trưởng lão kia cũng chỉ đổi lại trăm năm trông coi của Bạch Vân Phong, đối với tu sĩ trăm năm chỉ là vài cái chớp mắt, sau trăm năm Bạch Vân Phong rời đi, Thanh Hà Tông lại rơi vào tầm ngắm của những tu chân giả khác.

Địa Cầu.

Trần Thiên Nam vẫy tay chào tạm biệt ông bà cùng em gái rồi trèo lên chiếc xe khách sặc mùi điều hòa.

“Cháu đi học đây, ông bà với em ở nhà mạnh khỏe.”

“Anh Nam nhớ chăm học giữ gìn sức khỏe, thỉnh thoảng rảnh về thăm ông bà nội với em đó.”

“Anh biết rồi.”

Trần Thiên Nam hai mắt cũng có chút rơm rớm, đây là lần đầu tiên hắn đi xa nhà trong mười tám năm qua, lên năm tuổi bố mẹ Trần Thiên Nam mất trong một vụ t·ai n·ạn, người gây t·ai n·ạn là hai người nước ngoài, sau khi ném một xấp tiền xuống bên cạnh bố mẹ Trần Thiên Nam liền lạnh lùng lên xe rời đi.

Sau này công an cũng kết luận bố mẹ Trần Thiên Nam bị t·ai n·ạn giao thông, kẻ gây t·ai n·ạn đã bỏ trốn, mười ba năm đi qua cũng không có kết quả, hoặc cũng đã bị lãng quên.

Trần Thiên Nam từ lúc nhìn thấy bố mẹ im lặng nằm trên đất, hắn đ·ã c·hết lặng người, một đứa bé năm tuổi dắt theo đứa em gái nhỏ hơn mình hai tuổi, lặng người nhìn bố mẹ nằm trong vũng máu, rồi được người ta đưa đi, ông nội Trần Hùng Anh lúc đó dáng vẻ như đã già thêm đi chục tuổi, nhìn con trai cùng con dâu nằm trong vũng máu, khi được phát hiện đã tắt thở từ lâu, ông như muốn c·hết theo con trai con dâu mình, có nỗi đau đớn nào bằng kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, có bố mẹ nào không đau lòng khi chính mắt nhìn con cái mình c·hết cơ chứ, nếu có thể đổi ông sẵn sàng đổi cả tính mạng mình cho con trai con dâu, ông như muốn sụp đổ nhưng nhìn hai đứa cháu nội, người đàn ông độ tuổi xế chiều cố gắng gượng dậy để lo cho hai đứa cháu còn quá nhỏ của mình.

Bà nội Nguyễn Thị Toàn khi biết tin con trai cùng con dâu t·ai n·ạn q·ua đ·ời đã sốc đến mức ngất xỉu, được các cô các bá đưa đi bệnh viện, đám tang bố mẹ Trần Thiên Nam được diễn ra trong một chiều mưa phùn của mùa đông lạnh giá miền Bắc, ai đến thăm viếng đều rơm rớm nước mắt nhìn hai đứa trẻ ngồi co ro một góc mặc trên người là hai bộ áo tang xô.

Một người anh trai ôm lấy em gái đang đòi mẹ vào trong lòng vỗ về, giọng điệu đầy vể non nớt.

“Bố mẹ đi tới một nơi rất xa rồi, anh sẽ lo cho em mà, ngoan nào, ngoan nào, nín đi chờ bố mẹ về mua quà cho anh em mình.”

“Vâng anh Nam, em sẽ không khóc nữa, mẹ nhất định sẽ mua búp bê cho em.”

Trần Thiên Nam không khóc, hắn khác với những đứa bé khác, từ nhỏ được ông nội chăm sóc còn nhiều hơn cả bố mẹ, có lẽ vì vậy ý chí một người lính của ông nội đã ảnh hưởng tới Trần Thiên Nam, từ bé ông nội đã dạy.

“Đã là một người thằng con trai thì dù có chuyện gì cũng không được khóc.”

Trần Thiên Nam mặc dù không hiểu mấy lời ông nói, nhưng hắn không khóc, dù làm sai chuyện gì bị bố mẹ dùng roi đánh hắn cũng không hé miệng khóc dù chỉ nửa lời, dù có chuyện gì cảm thấy uất ức trong lòng hắn cũng chỉ rơm rớm nước mắt, chỉ cần ông nội nhìn tới Trần Thiên Nam quyết không để nước mắt rơi xuống.

Nỗi đau mất đi bố mẹ làm Trần Thiên Nam trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng chăng lứa, hắn có thể tự làm vệ sinh cá nhân, chăm sóc cho em gái, khác với những đứa trẻ mất đi bố mẹ khác, không có người dạy dỗ liền trở nên hỗn láo, Trần Thiên Nam lại là một đứa trẻ hiểu chuyện, là niềm tự hào của ông bà nội, ngoan ngoãn lễ phép từ khi đi học chưa có bao giờ để thầy cô phàn nàn, giấy khen học sinh giỏi toàn diện năm nào cũng đem về cho ông bà nội treo lên tường.

Là một người anh trai mẫu mực, yêu thương em gái trên hết, em gái b·ị b·ắt nạt hắn sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ em gái, dù cho có là đánh nhau, kết quả lần nào cũng là Trần Thiên Nam b·ị đ·ánh bầm dập, nhưng hắn chưa bao giờ sợ.

Mười mấy năm trôi qua Trần Thiên Nam đã trở thành một thiếu niên tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, hắn thi đậu vào trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn với vị trí thủ khoa.

Trần Thiên Nam nhìn những hàng cây bên đường lao vùn vụt qua, thoáng nhếch miệng lẩm bẩm:

“Một hành trình mới bắt đầu, bố mẹ ở trên cao phù hộ cho con.”

Mười lăm phút sau.

“Bác tài, bác tài cho cháu xin cái túi.”

“Ở ngay sau lưng ghế đấy, nôn hả? Kém thế.”

“Ọe...ọe...”

Chương 1: Số Phận Bi Thương