Địa Họa Cầu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Tâm Lý Học Lừa Đảo Và Tán Gái
“Này nhóc con có nhìn lén chị mày không đấy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thiên Nam cười đê tiện nói nhỏ, Phương Linh mặt mũi đỏ bừng lên trợn mắt nhìn Trần Thiên Nam dơ dơ nắm đấm nói:
Trần Thiên Nam chắc nịch suy đoán của mình, trong đầu nhớ lại dáng vẻ của mấy người kia, đầu dần dần nảy số, rồi cuối cùng cũng khóa chọn xác định được mục tiêu, hắn liền ho lên vài cái nói:
“Trời.”
Mấy anh sinh viên có vẻ như là năm ba năm bốn gì đó, ngồi tụ tập đang nhặt rau cỏ chuẩn bị nấu ăn, thấy Phương Linh đến thì cười nói chọc ghẹo, Phương Linh đỏ mặt vội kéo Trần Thiên Nam chạy lên tầng theo bậc thang mà chẳng trả lời đám mấy anh sinh viên kia.
“Mà chị nhỏ học trường nào thế?”
Trần Thiên Nam ngáp ngáp vài cái tiếp tục lẽo đẽo đi theo Nguyễn Phương Linh, rồi đột nhiên Phương Linh lại quay lại nhìn Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam cũng không có nói thêm, đi một lúc tới một căn nhà năm tầng ở trong một con hẻm nhỏ, Phương Linh mở cổng rồi đi vào.
Trần Thiên Nam xua xua tay nói:
“Em là thủ khoa đầu vào luôn đấy, tâm lý học em cũng biết sơ sơ, nhìn qua một cái phán đoán một lúc là biết mà, tuy nhiên theo em đánh giá về chị thì khả năng thành công có vẻ hơi thấp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đá c·h·ế·t mày luôn.”
“Mà bà già sinh năm bao nhiêu đấy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chị mày 1999.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhặt được của rơi tạm thời đúc túi, chờ em mang đồ lên phòng rồi em với chị đi kiếm cái gì ăn, em khao.”
“Ồ vậy hơn một tuổi, gọi là chị nhỏ nhé.”
“Em học khoa học xã hội và nhân văn, khoa tâm lý học”
“A cô chủ trọ nhỏ, dạo này xinh hơn hẳn, có người yêu chưa? Anh đợi em mòn cả đít quần rồi đây.”
Trần Thiên Nam cúi người nhặt được một tờ hai trăm nghìn ở dưới đất lên dơ dơ trước mặt Phương Linh.
“Thì ra là vậy, bảo sao nhóc có vẻ nắm bắt tâm lý của người đối diện, lựa chọn cách thức hành động và nói chuyện, chị mày phải cẩn thận với mày rồi, mấy người học tâm lý biến thái lắm.”
“Èm hèm, trong bốn anh kia, ba anh cười cười nói nói nhìn chị, chỉ riêng có một anh mặt trắng đang nhặt rau chỉ nhìn chị khẽ mỉm cười gật đầu chào, điệu bộ vẻ mặt có chút nạnh nùng boy, sau đó nhìn em có một chút gì đó trong mắt, à là địch ý thì phải, lúc chị kéo tay em bỏ chạy hình như anh ấy còn có chút thất vọng, hẳn là như vậy.”
“Em là người siêu siêu tốt đó chị nhỏ, người tốt thì gặp chuyện tốt, giả dụ như này này.”
Nguyễn Phương Linh bĩu môi rồi đi chậm lại song song với Trần Thiên Nam, hắn bấy giờ quay sang hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em nói thật, anh ấy cũng có tình cảm với chị sao?”
Trần Thiên Nam gật đầu lia lịa.
“Tin, em tin chứ.”
Phương Linh bĩu dài môi nói.
Nguyễn Phương Linh nghiến răng kèn kẹt, lần đầu gặp mặt nhưng Trần Thiên Nam mang tới cho Phương Linh cảm giác rất thân thuộc, giống với thằng em trai ruột trời đánh kém Phương Linh ba tuổi vậy, hai người nói chuyện chỉ vài ba câu khoảng cách càng ngày càng thân hơn.
Nguyễn Phương Linh hận nghiến răng nghiến lợi khi ánh mắt Trần Thiên Nam ý vị nhìn lướt qua ngực mình, liền dơ dơ nắm đấm lên nói.
“Thôi đi bà già, lắm chuyện thế, để cho thằng em hít không khí một cách thoải mái cái nào.”
Kẻ lừa đảo biết nắm bắt tâm lý của con mồi, rồi sau đó răng lưới từ từ dẫn dụ con mồi sập bẫy, muốn lừa được tiền của rất nhiều người cái trình của băng nhóm hay cá nhân lừa đảo nó phải cỡ siêu sao rồi, hắn học được rất nhiều thủ đoạn cùng kinh nghiệm ở bên trong những vụ án như vậy, bây giờ mà hắn bị thằng nào nó lừa trừ phi thằng đó trình độ cao hơn hắn nửa cái vũ trụ, nhìn lên mình không bằng ai, nhìn xuống khối kẻ không bằng mình, thế giới rộng lớn kiến thức là vô hạn, có người giỏi thì cũng có nhiều kẻ còn giỏi hơn, thật thà khiêm tốn mới là đạo lý sống lâu sống thọ.
“Thằng em láo toét.”
“Nhìn qua thì em cảm thấy cái anh kia là một người lạnh lùng bề ngoài, không phải vì đẹp trai mà lạnh lùng kiêu ngạo, hẳn là pha chút tự ti ở trong đó thì phải, chắc vì gia cảnh hoặc đại loại một vấn đề nào đó mà cảm thấy bản thân kém cỏi, không dám yêu ai chẳng hạn, mà chị lại là một cô gái Hà Nội chân chính, cái tính tình của tiểu thư thành phố chắc chắn là có, điều kiện hơn xa người ta, đây là một khoảng cách vô hình, nói thế nào nhỉ? Cái khoảng cách này...ờ không thể nói rõ. Đại loại là chị đã thích người ta thì chủ động nhào tới luôn đi, để lâu khó chịu, anh kia nói thế nào nhỉ? À chắc là cũng không có dễ đổ đâu, cái này phải tốn thời gian cùng sự chân thành, nếu chị vui chơi qua đường thì thôi, em nghĩ chị nên tha cho anh đấy, tương lai anh ý còn sáng lắm.”
“Trẻ con lắm chuyện, chị đấm c·h·ế·t giờ.”
Trần Thiên Nam cũng méo cả mồm, bà chị nhỏ này cũng mặt dày thế không biết, Trần Thiên Nam nhét tiền vào túi quần rồi nói.
Chương 4: Tâm Lý Học Lừa Đảo Và Tán Gái
Trần Thiên Nam quái dị, chuyện này có gì đó sai sai, tính cách của chị nhỏ này theo hắn phán đoán là tám phần sẽ không có chuyện đỏ mặt chạy đi, mà là đấu mồm tay đôi với mấy anh kia mới đúng, hay là trong đám mấy anh kia có crush của chị nhỏ.
Trần Thiên Nam tí nữa tụt huyết áp ngất, con gái bây giờ thật khó hiểu, ăn mặc thì lộ chỗ này lộ chỗ kia, thì con trai nhìn tới là chuyện bình thường, quay đi quay lại con gái lại nghĩ mấy đứa con trai toàn thằng xấu xa, Trần Thiên Nam hắn đúng là học tâm lý đấy, nhưng mà nói để hiểu con gái nhiều lúc nghĩ cái gì trong đầu, hắn dơ cả hai tay hai chân đầu hàng, đoán không có nổi.
“Người tốt cái gì? Xấu hết phần thiền hạ.”
Trần Thiên Nam nói xong, Nguyễn Phương Linh liền nhảy dựng lên nói:
Trần Thiên Nam như chuyên gia tâm lý chân chính bắt đầu xui d·ụ·c con gái nhà người ta làm bậy, hắn nhìn chị Phương Linh đang mở mắt nhìn hắn chăm chú, liền cười cười nói tiếp.
“Nhỏ cái đầu nhóc, chị mày học kinh tế, còn nhóc lên đây học trường nào? Ngành gì?”
Trần Thiên Nam suy đoán như thám tử Conan lừng danh, Phương Linh vừa đi vừa nghe Trần Thiên Nam nói, hai mắt cũng đảo đảo bàn tay khẽ xoa xoa vào nhau.
Phương Linh dừng lại gấp gáp hỏi:
“Chị nhỏ thích anh nào trong đó sao?”
Trần Thiên Nam đen mặt, biến thái ở chỗ nào cơ chứ, hắn chỉ mới nắm bắt được một chút da lông của tâm lý học mà thôi, còn muốn lên cao hơn thì phải từ từ học, bốn năm thời gian đại học không biết là có nắm hết kiến thức hay không nữa đây, vì cái gì hắn lại chọn tâm lý học, bởi vì hắn cảm thấy tâm lý học chính là một bộ môn hay ho thú vị, nó có thể áp dụng trong cuộc sống hằng ngày, cách quan sát, phương thức sử lý tình huống... rất nhiều thứ có thể áp dụng kiến thức tâm lý học, lừa đảo hay tán gái một phần cũng phải sử dụng tâm lý học, phải nắm bắt được tâm lý đối phương rồi mới có thể áp dụng phương pháp thuận lợi nhất mà áp sát mục tiêu rồi hành động.
Phương Linh ôm chán méo cả mặt, rõ ràng tiền rơi trước mặt tại sao Phương Linh không có nhìn thấy, lại để Trần Thiên Nam nhặt được, chẳng lẽ là người tốt thật à?
“Nhặt được của rơi mang lại trả người, hình như là của chị vừa mới rơi ra.”
“Chị rất xinh, ừ nhưng thiếu thiếu cái gì nhỉ? À đúng rồi là sự chủ động, thích người ta rồi thì chủ động tiến tới đi, thời buổi này đâu phải ngày xưa của các cụ nữa đâu, còn về phần anh kia để em nghĩ xem nào.”
“Chị làm sao? Có chỗ nào chưa tốt hả? Hay không xinh đẹp.”
Trần Thiên Nam cười cười, còn chưa ra hết chiêu mà chị nhỏ đã nôn hết ra là thích người ta rồi, kiểu người như chị nhỏ này rất dễ bị người ta đem bán lắm, Trần Thiên Nam tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm sống của hắn cũng không ít, thời buổi số hóa phát triển thông tin sách vở rất nhiều thứ có thể đọc được trên mạng, Trần Thiên Nam đặc biệt thích đọc nhưng vụ lừa đảo, nó mang tầm vũ trụ Marvel luôn rồi, có những phi vụ còn lừa đảo chiếm đoạt cả mấy chục tỉ Usd, những vụ như vậy không phải vì người bị lừa ngu dốt, mà vì kẻ lừa đảo đẳng cấp lừa đảo nó ở tầm cỡ tinh cầu luôn rồi thì đỡ làm sao được.
“Có tin chị mày đánh gãy hết răng không hả?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.