0
“ Khụ khụ mọi người chú ý “ James húng hắng giọng mấy tiếng để mọi người yên lặng trở lại rồi bắt đầu nói “ Chúng ta đi đến nay, cả đi cả về đã có gần một tuần, đường xá xóc nảy, xa xôi khổ sở . Đều vì có chúng ta đồng tâm hiệp lực mới có thể có được đến ngày hôm nay . Vậy thì đêm nay, chúng ta ăn no uống say, chính là vì ngày mai tươi sáng . Cầu chúc cho mùa đông này qua đi, khi xuân đến, nhà kho lúa gạo của chúng ta luôn đầy ắp “
“ Vinh quang cho tây cảnh “ James nói rồi nâng cao li lên
“ Vinh quang cho tây cảnh “
“ Mọi người, nhập tiệc đi “
Nghe được lời James nói, mọi người đều đồng loạt hoan hô . Sau đó không đợi được mà ăn uống .
Thịt lợn non mềm, vừa cắn vào đã như tan chảy trong miệng . Rõ ràng chỉ là rắc chút ớt bột cùng với muối, nhưng hương vị lại béo ngậy như có thêm bơ sữa vậy .
Mọi người ăn không hề biết chán, càng ăn lại càng thấy khỏe ra . James đoán rằng đây chính là tác dụng mà tự nhiên chi lực trong thịt mang đến .
Guiter cùng Carlo lúc này đã bất ngờ đến độ không thể nói được gì nữa . Tuy răng bọn họ đã xác định sẽ đi theo james, nhưng chuyện này xảy ra đã giống như lật đổ hoàn toàn nhận thức của bọn họ vậy
Ma thú vậy mà có thể ăn được .
Mà lại còn ăn rất ngon nữa chứ .
Bọn họ lúc này ánh mắt nhìn về phía James kinh dị không thôi . Chủ của bọn họ rốt cuộc là người như thế nào đây ?
“ Nào, ăn đi, đừng ngại . Ngươi hẳn là đói rồi “ James kẹp lấy một miếng thịt sườn gắp vào bát cho Lyn . Hành động mười phần dịu dàng khiến mọi người xung quanh vốn đã thấy mặt cợt nhả của hắn, cũng thấy qua vẻ nghiêm túc của hắn cảm thấy mười phần lạ lẫm
“ Tạ … tạ ơn “ Lyn vốn còn muốn từ chối, nhưng bị James mạnh mẽ nhét đem thịt nhét vào trong bát của nàng . Thành ra nàng không kịp mở miệng từ chối, chỉ biết liên tục ăn đồ James đưa cho . Đến mức miệng phồng lên như một quả bóng
“ Ăn từ từ một chút . “ James lấy khăn tay ra quệt đi chút nước thịt còn vương lên khóe miệng nàng “ Ăn đến như con mèo nhỏ vậy “
“ Ta rõ ràng là thỏ, chị ta mới là mèo “ Hiếm hoi lắm Lyn mới kịp phản bác được một câu .
Ồ! Thì ra là hai chị em cùng là năng lực giả . Nếu như vậy thì chị nàng ấy thực sự không sao cả cũng không phải việc gì bất khả thi .
“ Được được, vậy thì là con thỏ nhỏ “ James cười cười cưng chiều nói
…
Lúc này ở một bên, Katz nghe được hai người nói chuyện không hiểu sao da gà lại nổi lên rần rần . lén lén quay sang người đang nói chuyện với Wohl – Sen để thì thầm
“ Chị Sen, chị nhìn đại nhân nhà em kìa, hôm nay ăn phải thứ gì, sao lại lạ như vậy chứ . Bình thường nếu như là em tham ăn đến mức như Lyn vậy, đại nhân nhà em chắc chắn sẽ đùa cợt một phen . Nhưng hôm nay chị nhìn kìa . Ôn hòa như vậy …. Không lẽ Lyn có ma pháp, có thể hàng phục được công tước đại nhân “
Katz phản ứng như thể mình vừa tìm ra được việc gì đó ghê gớm lắm . Sen nhìn sang một bên, thấy James cùng Lyn lúc này đã nói nói cười cười vô cùng thân mật, tay Lyn còn vô thức bám vào cánh tay của ngài công tước thì không khỏi cười mỉm đầy ẩn ý
“ Sen à! Em còn nhỏ quá ! “ nói đoạn nàng nâng tay vuốt lên mái tóc của cô bé bên cạnh mình “ Đợi em lớn lên chút nữa sẽ tự hiểu được thôi “
“ Ta nhỏ sao ? “ Katz nghĩ nghĩ một chút” Đâu có nhỏ đâu a ! ta năm nay đều đã 16 tuổi, mẹ ta còn muốn gả ta đi rồi nữa kia “
“ Vẫn còn nhỏ lắm ! “ Sen gắp một miếng thịt cho vào bát của Katz, mỉm cười “ Em cứ nhớ từ bây giờ phải cẩn thận lời nói một chút là được rồi “
Tiệc diễn ra gần hai tiếng mới tan đi . Mọi người thỏa sức ăn uống vui chơi nhảy múa không kiêng dè gì . Lúc này, hai người james và Lyn đang ra bờ sông đi dạo, vẫn là james mạnh mẽ kéo nàng đi .
“ Hôm nay vui chứ ? “ James vừa dắt tay Lyn vừa nói
“ Vui… vui lắm . “ Lyn ngại ngùng “ Lâu rồi ta chưa được ăn no như vậy “
Cô nàng này luôn giữ một vẻ lúng túng, ngượng ngùng, khiến bất kì ai nhìn vào cũng thấy đáng yêu . James cũng không hề ngoại lệ, hắn thật sự muốn giữ cô nàng này ở bên cạnh mình
Vừa nghĩ liền làm, james làm ra vẻ quan tâm hỏi :
“ Sắp đến ngươi có dự tính gì sao ? “
“ Dự tính …. “ Lyn lưỡng lự “ Ta sẽ về nhà đợi chị ta “
“ Mùa đông sắp đến rồi, ma thú xuất hiện nhiều như vậy, ngươi lại đã thức tỉnh . Có thể sống môt mình được sao “ James nhìn Lyn nói
“ Có lẽ … Có lẽ là được thôi …. Ta cũng không biết ….. “
“ Hay là như vậy đi, ngươi đi cùng với ta, lãnh địa của ta không xa đây lắm, chỉ khoảng hơn 1 ngày đường thôi . “ James bình tĩnh, nhưng thật sự có chút hồi hộp “ Ngươi tạm đến đó ở lại, đợi qua mùa đông thì quay về đây “
“ Như vậy sao được chứ ! Ta đã hứa với chị là phải chờ chị ấy về nhà “ Lyn yếu ớt phản đối
“ Mỗi lúc mỗi khác mà ! Bây giờ mùa đông đã sắp đến, nếu như ngươi còn ở bên ngoài một mình như vậy thì thật sụ quá nguy hiểm . Ngươi đến tạm chỗ ta, chúng ta sẽ ở nhà ngươi lưu lại tin tức, khi chị ngươi trở về có thể biết được ngươi sẽ quay lại vào mùa xuân “ James ra sức thuyết phục “ trong nhà chúng ta sẽ để lại thêm cả thức ăn nữa để chị ngươi có thể trở về dù là không ra ngoài cũng đủ để sinh hoạt “
“ Ta sẽ lưu ý cứ một đoạn thời gian lại cho người đến đây xem xét, chỉ cần chị ngươi về, ta sẽ ngay lập tức đón người đến chỗ ta để các ngươi đoàn tụ “
James vì để dân Lyn đi đã sử dụng hết tất cả vốn liếng . Có thể thuyết phục được Lyn hay không, bản thân cũng không hoàn toàn nắm chắc được
Người ngốc tuy rất dễ lừa gạt, nhưng lại kiên định trung tâm, đã quyết điều gì thì rất khó thay đổi, không vì lợi ích mà tùy tiện cải biến chủ ý của mình . Cũng như Lyn lúc này, biết rõ đi theo hắn mới là có lợi nhất, nhưng vẫn đứng ngây ra như khúc gỗ không trả lời ngay .
“ Chỗ của ta có rất nhiều thứ ăn ngon chơi vui, ngươi xem như là đến trước chờ đợi chị của mình . Đợi chị ngươi trở về hai người cùng nhau sinh sống ở trong thành thị. Không phải tốt hơn ở bên ngoài hoang dã, ăn bữa nay, lo bữa mai sao ?”
Lyn càng lúc càng do dự, nàng vừa không muốn bỏ lại căn nhà của mình và chị vừa không …. Không muốn rời xa người trước mặt . Có thể vì hắn lúc nguy c·ấp c·ứu được nàng, nên trong bản năng, nàng có chút gì đó không bỏ được . Hơn nữa thành thị sinh hoạt luôn là thứ hai chị em nàng nằm mơ cũng nghĩ đến, nhưng lúc tỉnh dậy, bốn bề vẫn là thăm thẳm rừng sâu
“ Chị … Chị gái ta bảo… Thành thị có lãnh chúa ở, bọn họ rất là hung dữ, sẽ đối với những người như chúng ta vô cùng bài xích, thậm chí là bắt đi g·iết c·hết . Ta thực sự rất sợ … “ Lyn lí nhí nói
“ Cái này ngươi không cần lo, lãnh địa của ta, ta là lớn nhất . Ngươi có thể an toàn sinh sống không sợ ai hết “ James vỗ ngực đảm bảo “ Cảnh sắc lãnh địa của ta lại có đủ cả, ngươi cũng có thể đi ngắm các loại cảnh vật khác nhau, ăn các loại đồ ngon khác nhau, xem hát, bơi thuyền … Nói chung là sống vô lo vô nghĩ “
James nói một hồi khiến Lyn càng nghe càng như đang được sống ở thiên đường vậy, không hề có chút lo nghĩ nào, tự do thoải mái, không phải nửa đêm thức giấc lo lắng ma thú, hung thú sẽ xuất hiện nữa .
“ Vậy… Vậy ta sẽ đi cùng với ngươi “ Lyn lập cập nói một câu
James cố gắng che dấu vui sướng trong lòng, tiếp tục dắt tay Lyn đi dạo . Nhưng ý cười trong mắt đã hiện lên rất rõ ràng . Hắn nói ngày mai sẽ cùng nàng trở về dọn lại nhà cửa cùng với bổ sung lương thực . Hai người coi như đã cùng nhau trải qua một buổi tối vô cùng hài lòng .
…
Buổi sáng rất nhanh đã đến rồi, James cùng vài người đến nhà Lyn thu dọn đồ đạc, còn đại đội người thì thu dọn lại đại doanh, đợi lát nữa sẽ lên đường quay về
“ Đây là nhà của ngươi sao ? “ James nhìn căn lều lợp tạm bợ, ẩn sau mấy lớp cây rừng rồi nói
“ Đúng a ! Chúng ta chính là sống ở đây . “ Lyn vừa thu dọn một số thứ vụn vặt, vừa nói
“ Thật là… xinh đẹp đâu “ James cố gắng dối lòng nói ra
Nơi ở này có thể nói là đơn sơ đến cùng cực . Toàn bộ chỉ có bốn bức tường, một tấm giường lớn có đủ chỗ cho hai người nằm lên . Chăn gối đều là từ vải vụn ghép nối lại mà thành . Nhà vì để tránh dã thú, còn đặc biệt dùng phân và nước tiểu của dã thú trát tường, nên cứ có một thứ mùi kì lạ
Chỗ này so với nơi ở của một người dân bất kì ở cuồng sa lĩnh cũng kém hơn nhiều lắm . Không ngạc nhiên vì sao bọn họ lại tình nguyện ở lại nơi bị coi là xui xẻo kia chứ nhất quyết không chịu dọn đi .
Đồ đạc của Lyn thu dọn khá là nhanh, chủ yếu chính là đồ gì cũng đã cũ lắm rồi . Mấy thứ như bát, dĩa, thìa đều bỏ lại, chỉ mang theo mấy thứ đồ chơi nhỏ và quần áo mà thôi
James đi lại một vòng quanh căn nhà, hắn định khi mùa xuân qua đi, nếu như chị của Lyn vẫn chưa trở về thì để ở đây thiết lập một cái trạm gác nhỏ, để mấy tên binh sĩ thay nhau canh chừng đợi người, còn căn nhà này thì dời cả về lãnh địa, lưu lại cho thiếu nữ một cái tưởng niệm cũng không tồi .
Hắn đang đi quan sát, bỗng nhiên ánh mắt chạm vào một vật ở đằng xa. Vật đó dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trời đang bị cây lá che phủ bỗng nhiên phát sáng . Nó sáng lên một thứ màu xanh nhẹ rất là đẹp mắt
Không lẽ là đá quý sao ?
James nhanh chóng chạy đến nhìn . Đây đúng là đá, nhưng so với các loại đá quý thông thường thì có vẻ khác lạ hơn nhiều . Nó ánh lên màu xanh dương rất đặc biệt, không vẩn đục chút tạp chất nào mà sáng như kim cương vậy .
“ James, ta xong rồi “ Tiếng Lyn gọi vọng ra từ sau nhà
“ Ta ở đây “ James vẫy vẫy tay
Lyn thấy vậy thì chạy lại xem hắn đang làm gì .
“ Ý ! ngươi thấy mấy thứ này sao ? “ Lyn một mặt ghét bỏ nhìn cục đá trong tay James
“ Ngươi biết cục đá này sao ? “ James kinh ngạc
“ biết chứ, chính ta cùng chị gái vứt nó ra mà . “ Lyn kêu lên
James kinh ngạc nhìn Lyn, không ngờ hai chị em họ là lại vứt thứ quý giá như vậy
“ Thứ đá này phiền phức lắm, thỉnh thoảng sẽ sáng lên, sau đó ngươi nói gì nó cũng sẽ làm cho tiếng nói đó trở nên lớn vô cùng . Không ít lần dẫn đến ma thú rồi đó “ Lyn lắc đầu nguầy nguậy “ ngươi mau ném nó đi đi “
James lúc này nhíu mày, sao nghe nàng miêu tả, cùng với trong sách đọc được sản phẩm độc hữu của giáo hội “ Đá khuếch âm “ lại giống nhau như vậy chứ