Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12


Là Ô Lặc Hoài.

“Ngươi dù là đóa hoa tàn úa, nhưng dung mạo vẫn có vài phần tương tự muội muội ngươi. Bản thái tử hôm nay miễn cưỡng coi ngươi là nàng, sủng hạnh ngươi một đêm vậy.”

Hắn tiến lên, ánh mắt thâm trầm:

Ta khép lại cửa phòng, hất đổ đèn dầu.

Lúc ta hoàn hồn, trên má hắn đã có một vết cắt dài, m.á.u chảy ròng ròng.

“Ngươi thử đi, sẽ biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn cười nhếch mép, đôi mắt lộ vẻ tà mị, túm chặt lấy ta:

“Cứu ngươi?”

Ta cười lạnh:

“Còn đẹp hơn nhiều.”

“Ô Lặc Hoài, ngươi tới làm gì?”

Thật đáng thương.

“Không ngờ ngươi còn có một muội muội lọt vào mắt xanh của Ô Lặc Hoài. Ô Lặc Hoài luôn đè ép ta, nếu có thể hưởng thụ nữ nhân của hắn, há chẳng phải rất thú vị?”

Năm đó, Ô Lặc Thoát hành thích Khả Hãn, lúc ta định nhân cơ hội trốn đi, Ô Lặc Hoài nắm lấy tay ta, nói:

Hắn giãy giụa, hô hấp dồn dập như một con cá đang hấp hối, muốn kêu cứu nhưng yết hầu đã bị cắt đứt.

Triệu Phỉ dần dần bất động, hơi thở cũng không còn.

Lúc bước qua ngưỡng cửa, ta vô thức ngoảnh đầu lại nhìn Triệu Phỉ.

Ta ngây ngốc bật cười, từng bước từng bước lết đến bên cửa sổ, ngồi phịch xuống.

Dòng chữ ấy chợt biến mất.

Mệnh thư hiện chữ:

Ta thở hổn hển, vùng khỏi tay hắn.

“A Khê, từ bỏ đi, vô ích thôi.”

Uyển Nương đẩy cửa xông vào, hoảng hốt quay người bỏ chạy, miệng gào lớn:

Nàng toàn thân ướt sũng, ánh mắt bi thương, lắc đầu mà cười mà khóc:

“Đi mau!”

Đúng lúc đó, cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra, một bóng người lao đến.

Chúng ta chạy rất xa, tạm thời thoát khỏi truy binh.

“Cứu… cứu… cứu…”

Ta đẩy ngã hắn, cúi xuống, chậm rãi quan sát hắn.

Ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo đi.

Trong cơn tuyệt vọng, tay ta siết chặt trâm cài tóc, hung hăng vạch một đường thật sâu trên mặt hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay khoảnh khắc ấy, Triệu Phỉ bất ngờ xông vào phòng ta.

Hắn nâng cằm ta lên, giọng điệu đầy châm chọc:

Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí cuộn trào.

Trong khoảnh khắc đó, dường như ta thấy mẫu thân.

Kể từ khi thành thân, hắn chưa từng lưu lại nơi này dù chỉ một đêm.

Triệu Phỉ trợn to mắt, há miệng đầy kinh hoảng, hai tay run rẩy ôm lấy cổ họng, nơi đó m.á.u tươi đang không ngừng trào ra.

“Theo ta đi.”

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng thét chói tai.

Ngay lúc ấy, lực đạo siết trên cổ tay ta đột ngột thả lỏng.

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

Mà hung khí, một con d.a.o găm, đang nằm trong tay ta.

Ta chợt thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:

Ta lật Mệnh thư, hỏi rằng Tô Lạc Lạc rốt cuộc là ai, vì sao vết thương trên mặt nàng lại biến mất?

“Vì sao? Ngươi đã có Tô Lạc Lạc rồi.”

Chính Tô Lạc Lạc đã phá tan bầu không khí trầm lặng.

“Theo ta đi.”

Ta lặng lẽ chờ đợi, đợi ngọn lửa này thiêu rụi tất cả, chôn vùi ta cùng Triệu Phỉ.

Câu nói này… thật quen thuộc.

Ngọn lửa bùng lên, từng tia lửa nhỏ nhảy múa trong không trung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bàn tay ta dần rũ xuống.

“Ba năm sau, Triệu Phỉ trở thành hoàng đế bù nhìn của Ô Lặc Hoài.”

Nàng uyển chuyển xoay người, mỗi bước chân tựa như gió nhẹ lướt qua mặt nước, so với “Bộ sinh liên” của ta lại càng trở nên rực rỡ, lấn át hoàn toàn.

“Ta đến đưa nàng đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vạt áo trước của hắn nhuốm đầy m.á.u đỏ.

Hắn trừng mắt nhìn ta, cổ họng khẽ phát ra vài tiếng đứt quãng:

Ta khẽ gọi hắn.

Bỗng nhiên, Mệnh thư tự động lật nhanh như gió, dừng lại ở kết cục của Triệu Phỉ:

Ta khẽ nhếch môi, nụ cười chậm rãi lan rộng, rồi dần dần mất kiểm soát, trở nên quỷ dị, sắc bén, điên cuồng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta cố kìm nén nước mắt, lùi về sau một bước.

Ngước mắt nhìn lên vầng trăng sáng trên cao, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác xa xăm, ánh trăng này, tựa như năm đó ta từng thấy trên thảo nguyên mênh mông.

Hắn thô bạo xé rách y phục ta. Ta vùng vẫy điên cuồng, nhưng hắn một chưởng đẩy ta ngã xuống bàn.

Không biết có phải ảo giác hay không, vết thương trên mặt hắn dường như đang dần nhạt đi, đầu ngón tay tựa hồ cũng khẽ động.

“Thái tử?”

Chương 12: Chương 12

“Điện hạ không phải rất thích m.á.u sao? Nhìn xem, giờ đây m.á.u ngươi vương vãi khắp nơi, so với ‘Bộ sinh liên’…”

Ta ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo hắn.

Triệu Phỉ chạm tay lên vết thương, ánh mắt đầy tàn bạo, lập tức nhào đến bóp chặt cổ ta.

Miệng ta há to, hít thở dồn dập như một con cá mắc cạn, đôi tay vô lực quờ quạng trong không trung, cầu mong một chút sinh cơ.

Ta gần như cười đến ch** n**c mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Chương 12