Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chương 15


Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười đầy tà ý:

U Lặc Hoài biết ta ở đây, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn ta một lần.

Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh khi đó với thân phận Thái tử, đã tiễn hắn đi.

Tô Lạc Lạc đưa tay về phía U Lặc Hoài, chờ hắn kéo nàng lên ngựa.

"Xích Mã rất dữ, không để người khác chạm vào."

Ta như bị nhấn chìm trong nước, muốn vươn lên nhưng không sao cử động được.

"Ngươi muốn theo ta đi?"

Nhưng Tô Lạc Lạc… nàng làm trước, rồi mệnh thư mới xuất hiện.

Thế nhưng, Tô Lạc Lạc lại chỉ mỉm cười, tiến đến gần, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đầu ngựa.

"Ừm! Lạc Lạc muốn mãi mãi đi theo Hoài ca ca!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Sinh cúi đầu, nhẹ giọng hỏi ta.

Hắn trấn an ta, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Ta lấy Mệnh thư ra, trên đó hiện lên một hàng chữ:

Chẳng lẽ… linh hồn trong thân xác Tô Lạc Lạc mới chính là…

Mỗi một động tác kế tiếp của Tô Lạc Lạc, mệnh thư đều lần lượt hiện ra.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như U Lặc Hoài thoáng liếc mắt về phía ta.

Bởi vậy, nàng mới có thể khiến Xích Mã nghe lời, mới có thể biết rõ Triệu Phỉ đã ngược đãi ta thế nào?

U Lặc Hoài thoáng kinh ngạc nhìn nàng. Nàng lại đưa tay về phía hắn.

"A! Còn có tiểu thỏ của Lạc Lạc nữa!"

Người chấp bút?

Trên thảo nguyên năm đó, hắn cũng từng hỏi ta câu này.

Ta đứng trong góc tường thành, lặng lẽ nhìn hắn.

Hắn đưa cho ta một chén trà:

Thật quen thuộc, nhưng ta không thể nhớ đã từng nghe ở đâu.

Chưa hoàn hồn, ta vội nắm lấy tay hắn.

"Tiểu thư, đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương người."

Ánh mắt này, vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc? (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta siết chặt khăn tay.

Ta nhìn hắn, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ.

Chiến mã vậy mà lại ngoan ngoãn để mặc nàng v**t v*.

Mệnh thư lại tiếp tục biến đổi:

"Hoài ca ca, đợi ta với!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn dường như sững lại trong thoáng chốc.

"U Lặc Hoài kéo Tô Lạc Lạc lên ngựa."

Khi thì thấy mẫu thân, khi lại thấy Ô Lặc Hoài, lúc khác lại thấy Tô Lạc Lạc.

"Vân Khê tiểu thư, người sao vậy?"

Xung quanh liền xôn xao bàn tán. Đại Chu vốn trọng lễ giáo, nữ tử công khai đòi theo nam nhân rời đi, thực sự là hành vi làm bại hoại danh tiết.

Trong tiếng gọi ấy, ta bừng tỉnh, tựa như kẻ c.h.ế.t đuối cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt nước.

"Tiểu thư, uống chút nước đi."

Trước nay, Mệnh thư vẫn luôn tiên đoán tương lai.

Tim ta bất giác quặn thắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi xưa, ta từng thử cho nó ăn cỏ, suýt chút nữa bị nó đá c·h·ế·t, may nhờ U Lặc Hoài kịp thời chạy đến.

Hắn chỉ khẽ gật đầu với Vân Sinh, rồi giật cương ngựa rời đi.

Chẳng lẽ…

Cuối cùng, ta luôn nghe thấy một giọng nói.

"Không sao rồi, tiểu thư, không sao rồi."

Hắn dường như liếc ta một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy hàm ý, rồi kéo nàng vào lòng.

Cớ sao lại như vậy?!

Trên người hắn, dường như có điều gì đã đổi thay.

Lòng ta rối như tơ vò, ánh mắt dõi theo Tô Lạc Lạc đang ngồi trên lưng ngựa cùng U Lặc Hoài, vừa sợ hãi vừa bất lực.

Con ngựa đó quả thực như vậy, chưa bao giờ để ai đến gần.

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Phải rồi, người thích thỏ là Tô Lạc Lạc, không phải Tô Vân Khê.

Tô Lạc Lạc bất chợt xuất hiện. U Lặc Hoài quay đầu lại.

Nàng đứng bên dưới chiến mã của hắn, ngước mắt nhìn, đôi mắt long lanh đầy thuần khiết.

"Hoài ca ca, ta muốn theo huynh đi!"

Theo thời gian, vận mệnh sẽ khiến U Lặc Hoài hiểu rằng người hắn từng yêu thuở nào, thực chất chỉ là một nữ tử chưa từng xuất hiện trước mặt hắn, chứ không phải là ta.

"Vân Khê tiểu thư, Vân Khê tiểu thư..."

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Khi xưa ta ở thảo nguyên, những điều ta làm cũng chỉ là thuận theo chỉ dẫn của mệnh thư mà thôi.

Trước đây, đối với Triệu Phỉ, kẻ vô năng kia, hắn vẫn giữ vẻ lễ độ bề ngoài, nhưng giờ đây ngay cả sự khách sáo tối thiểu cũng không còn.

U Lặc Hoài giật mình, nhíu mày, trầm giọng nói:

Tô Lạc Lạc mạnh mẽ gật đầu.

Chương 15: Chương 15

Câu nói ấy, dường như… ta đã nghe qua ở đâu rồi…

Nàng ôm một con thỏ nhỏ từ trong giỏ ra, giơ lên cho U Lặc Hoài xem.

Sao có thể như vậy… (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, ánh trăng rọi lên gương mặt hắn, đôi mắt trong veo như nước.

Hắn trở nên băng lãnh, ánh mắt nhìn chúng nhân chỉ còn lại hờ hững và tàn nhẫn, tựa hồ đang cúi xuống quan sát một bầy kiến nhỏ dưới chân.

Mỗi đêm, ta đều gặp ác mộng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Chương 15