Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Chương 22

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chương 22


Ta mỉm cười.

Tên ta

“Có lẽ vì ta không quan trọng, nàng ta chẳng bận tâm mà phí công chỉnh sửa.”

Ít nhất… hắn vẫn là Vân Sinh.

Bất kể lý do là gì, chí ít trên thế gian này, vẫn còn một người chứng kiến mọi điều ta đã trải qua.

Ít nhất, có hắn để ta tin rằng mọi thứ không phải chỉ là hư ảo trong tưởng tượng, mà đều là chân thật.

Ta biết, không bao lâu nữa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài b.ắ.n c.h.ế.t bằng một mũi tên, còn Tô Lạc Lạc sẽ trở thành hoàng hậu của hắn.

Ta thực sự không hiểu ý nàng ta.

Không thể nào!

“Vân Kỳ tiểu thư, ta nhớ. Dù cho thiên hạ quên đi, ta vẫn nhớ.”

Ta cũng không mong hắn sẽ hiểu những lời ta nói.

Tô Lạc Lạc đã lừa ta.

Nhưng vì sao ký ức của Vân Sinh lại không bị xóa bỏ?

“Ngươi… nghe hiểu những gì ta nói sao?”

"Tô Lạc Lạc và Tiểu Khả Hãn, gặp nhau từ bao giờ?"

"Ta chỉ sửa lại Mệnh Thư mà thôi. Ban đầu ta không định phí công như vậy, nhưng ảnh hưởng của ngươi đối với Ô Lặc Hoài quá sâu nặng.

"Ta ư?" Nàng ta cười khẽ.

Chúng ta lặng lẽ ngồi bên nhau, dường như đã rất lâu rồi ta chưa từng có được khoảnh khắc an tĩnh như vậy.

Ta không thể chống lại số phận. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta biết.”

“Cuối cùng, ta muốn sống một đời tùy tâm tùy ý, muốn nói cho hắn biết chân tướng, vậy mà lại rơi vào tình cảnh hôm nay.

Ta bật cười, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

“Vân Sinh, ta chỉ muốn được sống tốt, nhưng cớ sao một bước sai, vạn kiếp bất phục? Ngươi nói xem, có phải ta nhất định không thể thắng được số mệnh hay không?”

"Vân Khê tiểu thư," hắn cười ôn hòa, "người xem, nơi chân trời, nhạn đã trở về rồi."

Giờ ta mới hiểu vì sao mẫu thân lại tuyệt vọng nhảy hồ, vì sao người lại nói với ta rằng:

"Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi chẳng lẽ không biết? Quận chúa bị b·ắ·t· ·c·ó·c tới Bắc Địch, từ đó mới quen biết Tiểu Khả Hãn chứ đâu!"

Hắn mỉm cười:

Biến thành Tô Lạc Lạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cách Mã không kiên nhẫn đáp:

Tô Lạc Lạc đã sửa đổi quá khứ của ta và Ô Lặc Hoài, trong Mệnh Thư hoàn toàn không có chuyện hắn từng đến Chu triều tìm ta, càng không có đoạn ta nhờ Vân Sinh cổ vũ mà cưỡi ngựa đuổi theo Ô Lặc Hoài.

Ta cười khổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn ngước nhìn bầu trời.

"Đương nhiên, Tiểu Khả Hãn sủng ái Quận chúa, nàng ta cầu xin thì hắn mới chịu tha mạng cho ngươi."

“Ta đã trơ mắt nhìn mẫu thân c.h.ế.t thảm, phụ thân thay lòng. Ta không muốn đi vào vết xe đổ của người, thế nên ta không từ thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa, bức hại thứ muội.

“Vân Sinh, vì sao kẻ cầm bút không thể thay đổi ký ức của ngươi?”

"Hừ! Ngươi xứng sao?"

"Ta chỉ có thể thay thế người ở bên hắn năm đó… bằng chính ta mà thôi.

“Nhớ rằng người đã từng cố gắng tìm hắn, từng nỗ lực chống lại số mệnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Có điều gì đó không đúng.

Giọng nói quen thuộc vang lên, nàng ta ra hiệu cho Cách Mã lui xuống.

"Tỷ tỷ, muốn gặp ta ư?"

Ta biết, nhất định là nàng ta giở trò!

Nhưng thật không ngờ, Vân Sinh lại đáp lời ta.

Nàng ta không có khả năng xóa đi những chuyện đã xảy ra.

“Vân Sinh, ta giống như một con chim bị nhốt trong lồ|\|g, không ngừng lao đầu vào song sắt, đến mức m.á.u thịt be bét, vẫn chẳng thể thoát thân.”

Ta cúi đầu, nhìn xuống cổ tay mình, không còn dấu chu sa.

Chẳng qua, nàng ta chỉ sửa đổi ký ức của mọi người, khiến hình ảnh của ta trong trí nhớ họ biến thành nàng ta.

"Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc."

Ta và Ô Lặc Hoài từng có quá khứ, từng chân thực tồn tại.

Hắn khẽ gật đầu.

Số mệnh trong Mệnh Thư chưa hề thay đổi.

“Sau đó, vì muốn nghịch chuyển vận mệnh, ta tiếp cận Ô Lặc Hoài. Nhưng ta không tin vào chân tình, lại nóng lòng tìm ra kẻ cầm bút, suýt chút nữa đã g/i/ế/t ch/ế/t hắn.

"Đúng vậy. Từ nay về sau, các ngươi chỉ là người dưng nước lã mà thôi."

"Đã không kịp nữa rồi."

Sao có thể là Tô Lạc Lạc bị b·ắ·t· ·c·ó·c đến Bắc Địch?!

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Chương 22: Chương 22

Ta lật giở Mệnh Thư, phát hiện những chuyện ta từng trải qua cùng Ô Lặc Hoài trên thảo nguyên… tất cả đều đã bị thay đổi.

Tất cả những điều này, chỉ tồn tại trong ký ức của một mình ta.

Nhưng ta đã không còn sức phản kháng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tô Lạc Lạc, ngươi đã làm gì?!"

Mây trắng lững lờ trôi, rồi lại tan biến.

Ta lại gặp Vân Sinh.

"Vân Sinh, ta đã thử rồi."

Nàng ta bật cười.

Sao có thể như vậy?!

“Nhớ điều gì?”

Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc cùng Ô Lặc Hoài kề cận sớm tối, Tô Lạc Lạc vì Ô Lặc Hoài đỡ tên…

9.

"Cho nên, hiện giờ giữa ngươi và Ô Lặc Hoài, chẳng còn quan hệ gì nữa. Đối với hắn, ngươi chẳng qua chỉ là phi tần của một thái tử phế truất, hai người các ngươi, căn bản chưa từng có quá khứ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Chương 22