Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Chương 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5


Ánh mắt hắn thay đổi, chợt mang theo một tia xâm lược, từng chút từng chút lướt qua người ta.

Ta run rẩy:

Hơi thở bọn thị vệ khựng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có chút không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Ta nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay hắn, tim như nhảy lên đến tận cổ họng, vừa căng thẳng vừa kích động.

Trong đầu ta hiện lên những hình ảnh xấu hổ, trái tim đập rộn ràng.

"Hãy đưa nàng ta về."

"Ngươi đang làm gì?"

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hắn cúi xuống nhìn ta, ánh mắt tựa như thần linh giáng thế nhìn xuống con kiến hèn mọn.

Lực không nhẹ, một bên má ta lập tức sưng lên, khoé môi rướm máu. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Xoẹt!"

Rồi ta cúi xuống, kéo chặt tấm áo khoác trên người:

Khi cảm thấy thời cơ đã đến, ta nhẹ nhàng đứng dậy khỏi mặt nước, sóng nước tung tóe khắp nơi.

"Ngay đến đệ nhất mỹ nhân Bắc Địch còn không lọt vào mắt xanh của người, ngươi nghĩ mình có tư cách gì?"

Sau đó, ta bị ném ra khỏi trướng.

Ta khẽ cắn môi, đôi mắt long lanh e lệ, nhếch môi cười duyên, vừa định thả một ánh mắt mê hoặc về phía hắn…

Ta bất giác ôm chặt lấy hắn hơn, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình.

Hắn ôm ta từng bước từng bước tiến về phía giường.

Chỉ trong chốc lát, hắn bắt đầu nóng bừng, ánh mắt tràn đầy d*c v*ng, cười d*m đ*ng nhìn ta.

"Nhìn cho rõ, ta đang khoác áo của ai?"

"Ngươi là thứ gì mà dám đánh ta?"

Mấy ngày sau, tại yến tiệc vương tộc, ta đứng hầu một bên, châm rượu cho U Lặc Hoài.

Tại sao ta lại đổ… nước nóng đến mức này?

Ta thầm kêu không ổn.

"Vì sao, các ngươi thử nghĩ xem?"

Mỹ nhân xuất d·ụ·c (giai nhân vừa bước ra từ bồn tắm), kiều diễm yêu kiều, hắn há có thể không động tâm?

Ngồi trên mặt đất, ta đầy hoang mang.

Chắc chưa từng có nô lệ nào dám khiêu khích bọn chúng, nên một tên vung tay, tát thẳng vào mặt ta.

Thanh đao của hắn sắc bén vô cùng, chỉ cần một chút lực, ta ắt sẽ đầu lìa khỏi cổ.

Cả người ta ngã ngồi xuống đất, m.ô.n.g đau ê ẩm.

Trên đường trở về, bọn thị vệ không ngừng giễu cợt:

Hắn không biết, trong vò rượu ta đang cầm có hòa thêm mê dược. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại một bàn tay nữa vung lên, ta lập tức bắt lấy cổ tay hắn, lạnh giọng:

Ngay lập tức, ta hối hận.

Hắn lạnh lùng liếc qua ta một cái, sau đó chẳng hề để mắt tới nữa.

Đột nhiên, hắn cúi người về phía ta.

Hôm nay tuy kế sách thất bại, nhưng ta đã nhìn ra một tia dung túng trong mắt U Lặc Hoài dành cho ta.

"Lần trước, nữ nô bị đuổi ra khỏi trướng, không một mảnh vải che thân, còn bị đánh đòn tàn nhẫn."

Chỉ cần hắn uống ngụm rượu này…

"Loại tiện nhân như ngươi cũng dám trèo lên giường của Tiểu Khả Hãn?"

"Nhưng lần này, Tiểu Khả Hãn lại khoác áo cho ta, còn sai các ngươi hộ tống ta về."

Hắn lạnh lùng ra lệnh cho đám thị vệ, sau đó xoay người bước vào trướng, chẳng buồn ngoảnh lại.

Hắn sững sờ trong giây lát, lưỡi d.a.o trong tay dần dần hạ xuống, thần sắc băng lãnh tựa như tuyết đầu đông cũng có chút tan chảy.

Ta hờ hững quét mắt nhìn bọn chúng.

Hắn giật lấy vò rượu từ tay ta, ngửa cổ uống một hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu hắn chưa động lòng, vậy ta sẽ châm thêm lửa.

Bọn chúng nhất thời câm lặng, không dám động thủ nữa.

Ta khẽ ngước mắt lên nhìn hắn, đáy mắt ngập nước, ngân ngấn lệ, khẽ thì thào:

Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lưỡi d.a.o sắc bén đã kề lên cổ ta.

“Nô… nô… đã mến mộ tiểu khả hãn từ lâu… Chỉ cầu…”


Hắn đã uống say khướt, ôm chặt lấy ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu và mồ hôi khiến ta suýt nghẹt thở.

Những lời này thật khó để thốt ra, ta cúi đầu, gương mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, vô thức cắn nát môi mình, m.á.u hòa vào nước rơi xuống từng giọt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhiệt độ trên lồng n.g.ự.c hắn phả vào da thịt ta, bên cạnh đống lửa cháy hừng hực, bóng hắn áp xuống từng chút một.

Môi mỏng của hắn khẽ mở, giọng nói lạnh lẽo như băng sương.

Ta chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã rơi vào lòng hắn.

Là Vương thúc của U Lặc Hoài, U Lặc Thoát.

“… Một đêm hoan hảo…”

Y phục mỏng manh ướt đẫm dính sát vào cơ thể, xuân sắc hiển lộ.

Chương 5: Chương 5

Chỉ một tia thôi, nhưng cũng đủ để ta được nước lấn tới.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Không kịp đề phòng, ta lập tức đông cứng, không dám nhúc nhích.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Chương 5