Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chương 11
Thời Ngạo bĩu môi, trán nổi gân xanh. Nhưng nể tình anh nấu trà sữa cho mình nên cô quyết định mặc kệ. Thời Ngạo đứng trước mặt Ngang Thấm, điều chỉnh lại thông số máy ảnh, vừa nhắm ống kính vào Ngang Thấm, vừa nói: “Tôi chụp bò chứ không có chụp anh đâu đấy!”
Tuy rằng căn phòng trông có hơi bình thường xen lẫn chút cũ kỹ. Nhưng chăn trên giường đều được xếp ngay ngắn, chứng tỏ Ngang Thấm là một người vô cùng chu đáo.
Đức Bố vẫn mặc áo khoác lông như thường lệ, khi nhìn thấy Thời Ngạo thì trên khuôn mặt mệt mỏi hiện lên nét cười: “Bọn tôi đánh thức cô à?”
Lúc này, Ngang Thấm đang ngồi xổm xuống bên cạnh con bò, hai tay vuốt lên vuốt xuống một cách mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, thùng sữa tươi bên dưới thân bò đã đầy hơn phân nửa.
Anh thở dài, xoay người lại.
Ngang Thấm hoang mang nhìn về phía cô.
Cuối cùng Ngang Thấm cũng vắt xong thùng sữa cuối. Anh đứng dậy khỏi ghế bên cạnh con bò, những sợi lông li ti không ngừng quét ngang qua mũi anh. Đôi mắt của Ngang Thấm trầm xuống, hai tay xách thùng sữa. Khi đi ngang qua Thời Ngạo, cô nhìn thấy hơi nóng từ sữa bốc lên.
Ngang Thấm phớt lờ, bước ngang qua cô. Anh đi thẳng về phía chuồng gia s·ú·c.
Cô nhấn nút, chụp cận cảnh vài bức.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe Jeep đâu nữa, Thời Ngạo mới thu lại nụ cười trên môi. Cô hừ lạnh một tiếng rồi đi về phía Ngang Thấm, hai tay khoanh trước ngực đi thẳng vào trong nhà. Đang đi, cô nghe thấy phía sau có tiếng lạo xạo, đó là tiếng giày da đang dẫm lên mặt tuyết.
Trải qua một đêm đau buồn, Tha Á dường như đã chấp nhận sự thật về sự ra đi đột ngột của Thiết Mộc Nhĩ, bà khôi phục lại dáng vẻ bình thường của mình, mỉm cười đáp: “Phải ngồi xe cả một ngày lận con! Đi sớm thì đến sớm thôi con ạ.” Nghĩ đến việc, sau khi hai vợ chồng bà rời đi, trong nhà chỉ còn lại mỗi Thời Ngạo. Bà nhẹ nhàng an ủi cô hệt như quan tâm đứa con gái lớn: “Ngang Thấm có hứa với dì rồi, đợi khi mặt trời lên, nó sẽ sang nấu trà sữa cho con uống.”
Ngang Thấm giờ đây đang suy nghĩ xem, mình còn bao nhiêu con bò cái cần phải vắt nữa, không có thời gian để ý đến những gì Thời Ngạo nói. Mặt khác, Ngao Đăng vừa mới bị la, trong miệng phát ra một chút âm thanh tựa muốn khoe khoang về chủ mình. Nó hệt như đang muốn nói, Ngang Thấm nhà nó lợi hại vô cùng!
Thời Ngạo đáp một tiếng “dạ”. Song trong lòng lại thầm nghĩ, có khi nào Ngang Thấm sẽ đầu độc vào trong ly trà sữa của cô không nhỉ?
Thì ra là cô nhóc muốn hỏi anh chuyện này. Ngang Thấm hiểu rõ trong lòng, thế nhưng trên mặt lại bình tĩnh vô cùng, tiếp tục hoàn thành công việc trước mắt.
Thời Ngạo đi theo sau xe đẩy của Ngang Thấm, họ lần lượt bước vào trong chuồng gia s·ú·c. Mùi hương khó chịu kia vẫn khiến cho khuôn mặt cô không tự chủ mà cau có, nhưng bước chân vẫn không vì thế mà dừng lại.
“……”
Ngang Thấm cho thêm một ít bánh phân bò vào trong lò sưởi, sau khi lửa phựt lên dữ dội, anh mới quay lại tiếp tục bận rộn với công việc.
Khi nghiêm túc chụp ảnh, cô hoàn toàn quên mất mình có thể sẽ giẫm phải mấy bãi mìn màu xanh bất kỳ lúc nào.
Thời Ngạo tiếp tục nói: “Anh không định pha trà sữa cho tôi à?”
Cô thấy Ngang Thấm hạ cửa xe xuống, ném cỏ vào trong chuồng bò thì cũng làm theo. Chỉ có điều, sức của cô khá yếu, Ngang Thấm đã ném được vài bó cỏ khô thì cô chỉ mới ném được đúng một bó. Tuy phần lớn công việc do Ngang Thấm làm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Ngạo giờ đây đã vô cùng mệt mỏi.
Thời Ngạo hết nhìn anh ra vào chuồng gia s·ú·c. Lúc thì xách thùng sữa ra, lúc thì ôm bó cỏ khô vào. Thì ra đây là lý do mà anh thức dậy từ sáng sớm để đến nhà Tha Á. Trước tiên anh phải hoàn thành việc của Tha Á giao trước, sau cùng mới làm công việc riêng của mình.
Sau khi Ngang Thấm cho đàn gia s·ú·c và ngựa ăn xong, anh còn tự tay làm cả một bình sữa cho chú con dê không bú được sữa mẹ.
Anh chỉ khoác lên người một chiếc áo mỏng, mái tóc luôn bù xù nay đã được buộc gọn bằng dây da, để lộ xương quai hàm đẹp như tạc tượng. Ngang Thấm cầm một chiếc đèn pin trong tay, những nơi được ánh đèn chiếu vào biến thành một mảng trắng xoá. Hai con c·h·ó săn cảnh giác theo sau.
Khói bếp bốc lên từ ống khói nhà Ngang Thấm. Không biết anh đã dỡ dụng cụ làm nông, thêm vài cục than vào trong bếp lò từ khi nào, mà ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy lên.
Lúc anh cầm bình sữa cho dê con bú, trông anh thật sự rất nghiêm túc. Dê con dùng sức m út mạnh núm v* giả. Có lẽ vì hôm nay tham gia phụ giúp chăm nom chuồng gia s·ú·c nên Thời Ngạo lại nảy sinh cảm giác thương hại đối với chú dê con bị mẹ bỏ rơi này hơn. Thế nhưng cô cũng biết, nếu như chú dê con này không được uống sữa mẹ, e rằng nó sẽ không thể nào sống qua nổi mùa đông này.
Tha Á nhìn Ngang Thấm qua gương chiếu hậu, vui vẻ vung hai tay lên: “Ngang Thấm à, dì giao nhà cho con đấy!”
Tối hôm qua vì đi ngủ quá sớm, lúc này đây khi tỉnh dậy rồi thì lại chẳng thể quay lại giấc ngay được. Thời Ngạo mặc áo khoác vào, quyết định đi ra ngoài xem.
Khi Thời Ngạo tìm đến vì mùi sữa quá thơm, anh đang thêm chút muối vào trà sữa.
Đức Bố và Tha Á chuẩn bị đi rồi sao?
Ngang Thấm ngẩng đầu lên khỏi thùng sữa, nhận thấy hành động khôi hài của Thời Ngạo thì anh chợt bật cười. Giọng cười đó nhẹ nhàng, nhàn nhạt, dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng lại giống như một cọng lông vũ lướt nhẹ qua trái tim Thời Ngạo. Hai bên tai của cô đỏ bừng, tức giận nói: “Anh cười tôi? Anh đang cười tôi? Có gì buồn cười chứ! Không phải chỉ là vô tình giẫm bãi phân thôi sao?” Cô nói, chun miệng và mũi vào một chỗ, nhỏ giọng lầm bầm: “Thối quá…..”
Thời Ngạo chán ghét thở dài. Cô bịt mũi, chà giày lên bãi cỏ bên cạnh: “Bẩn quá đi!”
Hồi còn ở thành phố, Thời Ngạo thường hay có thói quen ngủ đến khi mặt trời treo trên đỉnh đầu rồi mới chịu dậy. Giờ đây, cô lại đang thoải mái nằm trên thảo nguyên rộng lớn.
Bầu trời sáng rực, thảo nguyên lại hiện ra bản sắc mênh mông của nó. Cơn gió lốc trắng xoá thổi không ngừng từ sáng đến tối.
Khi Thời Ngạo thấy Ngang Thấm đang tập trung vào công việc mà không đoái hoài gì đến mình, cô lại chẳng thấy khó chịu chút nào cả. Cô muốn quay trở về phòng để lấy máy ảnh ra chụp vài tấm, nghĩ rồi Thời Ngạo nghiêng người để chạy đi lấy, nào ngờ lại dẫm phải một bãi phân bò màu xanh, đây là thành quả của con bò mà Ngang Thấm vừa mới vắt xả ra, không những thế mà nó còn mang theo vài phần ấm nóng.
Già mồm, tự ái và là người lúc nào cũng gây rối.
Lúc này Thời Ngạo mới nhăn nhó đẩy cửa hàng rào ra, cố gắng tỏ ra là mình đang đứng trên đỉnh cao đạo đức mà nói một câu: “Lần này là anh chủ động kêu tôi vào đấy nhé!”
Ngang Thấm hạ giọng nói: “Vào đi!”
Dường như Thời Ngạo vừa bước vào một thế giới mà trước đây cô chưa bao giờ được biết đến, hoàn toàn quên đi mối hận thù cá nhân với Ngang Thấm và mùi động vật đầy khó chịu xung quanh. Thay vào đó, cô tò mò tiến gần hơn về phía anh.
Đến lúc cô ra khỏi chuồng gia s·ú·c, bầu trời đã được nhuộm màu ánh vàng, mặt trời đang lặng lẽ nhô lên từ phía sau chân núi.
Thời Ngạo nhận ra là mình đang nghĩ quá nhiều rồi nên không khỏi vừa tức vừa xấu hổ. Cô đi theo Ngang Thấm vào chuồng gia s·ú·c, thế nhưng lại bị Ngao Đăng, đang đi theo hộ tống ông chủ của mình, sủa lên vài tiếng. Có lẽ là Ngao Đăng cũng không nhịn được khi cứ thấy cô nàng Thời Ngạo này cứ vô duyên vô cớ nổi giận với Ngang Thấm.
Đây là lần đầu tiên Thời Ngạo vào trong chuồng gia s·ú·c, mùi phân bò nồng nặc khiến cô không khỏi cau mày. Thời Ngạo cẩn thận bước lên chỗ sạch sẽ, đi ra phía sau Ngang Thấm.
Ngang Thấm hơi sửng sốt rồi lại quay đi, đồng thời còn nghĩ thầm, Thời Ngạo quả nhiên vẫn là Thời Ngạo.
Không kịp nói gì nhiều, Đức Bố đã khởi động xe. Chiếc xe Jeep nhanh chóng biến mất trên cánh đồng tuyết.
Thấy cô lại gần, anh múc ngay một thìa trong nồi vào bát rồi đưa đến trước mặt cô.
Ngang Thấm bối rối nhìn Thời Ngạo. Anh không thể nào đoán được suy nghĩ đằng sau khuôn mặt nghiêm túc của cô, mà dù sao công việc cũng không còn bao nhiêu, cô muốn làm thì cứ để cô làm vậy.
Đúng lúc cô đang thầm đánh giá Ngang Thấm thì vô tình bị anh bắt gặp. Đôi mắt kia nhìn cô qua vài cọng tóc lưa thưa che trước mặt. Cô không hề ngượng ngùng hay trốn tránh, chỉ nói trước: “Nhìn gì mà nhìn? Đừng tưởng là tôi không biết anh đang nhìn tôi nhá!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời Ngạo quay lại nhìn Ngang Thấm, hùng hổ nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Ngao Đăng!” Ngang Thấm đứng cách đó không xa lên tiếng cản chú c·h·ó của mình lại. Anh lo tiếng sủa của Ngao Đăng sẽ khiến cho đàn gia s·ú·c trong chuồng sợ hãi. Ngao Đăng bị chủ ngăn cản, toàn bộ khí thế hung dữ vừa rồi tan biến đi hết. Nó chán nản cụp đuôi chạy đến bên cạnh chân của Ngang Thấm, miệng kêu r3n lên bất bình.
Ngang Thấm bận rộn từ sáng sớm giờ phút này cũng nhàn nhã thưởng thức ly trà sữa mình vừa nấu. Mái tóc được anh buộc lên đã bị bung xoã từ lúc nào, một sợi tóc đen buông xuống xương mày rồi đến khóe miệng.
Khuôn mặt kia mang theo vẻ yên bình lẫn sức sống vô ngần.
Cô thản nhiên lên tiếng: “Tôi không ngờ rằng anh lại thành thạo trong việc này luôn đó.”
Thời Ngạo chợt nhớ lại, khi nãy ở nhà Tha Á cô chẳng thấy đói chút nào, chỉ là cô muốn làm khó Ngang Thấm mà thôi. Nhìn thấy anh bận rộn thế này, không hiểu sao cô lại cảm thấy áy náy.
Ngang Thấm vẫn duy trì sự im lặng, nhưng Ngao Đăng lại nhìn ông chủ của mình với ánh mắt đầy vẻ thương hại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời Ngạo thu hồi máy ảnh, đi theo Ngang Thấm từ phía xa. Cô nhìn anh sắp xếp sữa bò vừa vắt xong, lại tiếp tục đẩy từng bó cỏ khô vào trong chuồng gia s·ú·c.
Edit: Mỳ.
Ngang Thấm trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ rồi nghĩ thầm, con bé này già mồm thật đấy.
Cô đi một mạch, ngáp liên tục tận ba lần rồi mới quyết định trở về chợp mắt một lát. Về phần sẽ làm gì sau khi ngủ dậy thì…
Ngao Đăng và Ô Như Mục bận rộn đi theo Ngang Thấm nguyên buổi sáng, lúc này đang nhao nhao mở to mắt, một trái một phải ngồi xổm trước cổng hàng rào. Bên trên rào còn có vài con chim khách mập mạp không ngừng ríu rít. Cách một lớp tường, cô có thể nghe thấy tiếng kêu đầy sinh động của các loài vật bên ngoài.
Cô dụi mắt, tiến lại gần ô cửa kính. Không ngờ, đèn trong phòng khách đã được bật sáng.
Lúc đầu, Thời Ngạo còn thấy thất vọng. Cô tự cảm thấy, ở thảo nguyên này, cô còn không sánh được với cả đàn gia s·ú·c hay đàn cừu của những người du mục. Ngay cả đối với Ngang Thấm, Ngao Đăng và Ô Như Mục nhiều khi còn quan trọng hơn cả cô nữa là. Ấy thế mà khi nghe thấy những lời anh nói, cô còn tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm. Thời Ngạo sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới ngạo nghễ đáp: “A, tôi cũng có cầu xin anh làm cho tôi đâu!”
Ngang Thấm dừng lại, vô cảm nói: “Đi ăn bánh mì đi.”
Rạng sáng 3 giờ, Thời Ngạo bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Khi chạm vào trán, cô bị doạ đến mức cả người rướm đầy mồ hôi.
Giữa trời và đất đắm chìm trong màn đêm tối, nhưng những ngôi sao lại tựa như những viên kim cương được đính lên trên bầu trời vậy. Nó tỏa sáng và quyến rũ. Thời Ngạo chỉ lắc đầu, đi tới bên cạnh Tha Á và hỏi: “Bây giờ dì chú phải đi sao ạ?”
Anh cắt một lát mỡ bò vào trong nồi, đảo cho tan rồi thêm gạo vào rang đến khi dậy mùi thơm. Sau đó, anh đổ thêm một muôi nước vào. Xong xuôi, anh ném những túi trà đã chuẩn bị sẵn vào trong nồi, đợi cho đến khi màu trà chuyển sang màu nâu, anh mới lấy túi trà ra và đổ vào một muôi sữa đã vắt hồi sáng nay vào đó.
Ô Như Mục đứng bên trong cửa hàng rào, sủa một tiếng với Ngang Thấm. Anh quay đầu nhìn sang, thấy Thời Ngạo đang đứng trước cửa với vẻ mặt bướng bỉnh.
Khi xe được chất đầy cỏ khô, mặt của Thời Ngạo cũng đã nhễ nhại mồ hôi, hai má hồng hây hây, hơi thở tràn ngập khí nóng. Thấy cô như vậy, những thành kiến của anh cũng dần vơi đi.
Chương 11: Chương 11
Sau khi uống hết bát trà sữa đầy ắp, đến khi gần đi cô lại thuận tay lấy đi lát bánh mì buryatia mà anh để lại trên mâm trái cây, sau đó mới hài lòng rời khỏi.
Cô hắt hơi, trùm mũ áo khoác lên đầu. Vừa nhìn thấy Ngang Thấm đang đẩy một chiếc xe trống tới, cô liền đuổi theo: “Tôi chẳng muốn ngồi không vậy mãi đâu, anh có muốn tôi làm gì không?”
Thời Ngạo bướng bỉnh nắm chặt lấy xe đẩy của Ngang Thấm: “Không đi!” Cô nhìn thức ăn dành cho gia s·ú·c và bó rơm rạ đang được chất đống một bên. Không đợi Ngang Thấm lên tiếng, cô cúi xuống, cắn răng ôm một bó ném lên xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng nay do dậy khá đột ngột, Thời Ngạo đã đi ra ngoài mà không đội mũ. Gió mạnh thổi tóc cô tung bay, Thời Ngạo vội lấy tay sửa sang lại mà không thèm liếc nhìn lấy Ngang Thấm một lần. Lý do là vì cô vẫn còn đang giận anh chuyện lần trước, lúc đến đưa bánh buryatia cho anh thì lại bị anh xem mình như một tên trộm.
Trước khi xe lăn bánh, Tha Á lo lắng nhìn sang chuồng gia s·ú·c của nhà một cái. Thấy bọn chúng đang vui vẻ gặm cỏ, bà mới miễn cưỡng lên xe. Ngang Thấm đã đến trước khi xe Jeep khởi động.
Mấy thùng sữa bên cạnh Ngang Thấm đã đầy ắp, chỉ còn mỗi một con bò chưa được vắt. Thời Ngạo ho một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Ngang Thấm, nhưng anh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Đức Bố cùng nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Đừng quên vắt sữa bò nha con!”
Chương 11: Ở một thế giới chỉ hai người cùng Ngang Thấm – Vừa nghĩ đến việc Ngang Thấm không thoải mái, Thời Ngạo lại càng thấy vui trong lòng hơn.
Thời Ngạo hơi sợ, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Ngay cả mày cũng bắt nạt tao nữa hả?”
Thời Ngạo cố chịu đựng cơn buồn nôn, cạo sạch vệt xanh đang dính trên đôi giày rồi quay về phòng lấy máy ảnh. Lần này cô hết sức cẩn thận, chọn những chỗ sạch sẽ để giẫm lên, nhờ đó mới có thể đi ra khỏi chuồng gia s·ú·c mà không giẫm phải bãi mìn nào.
Thấy anh thờ ơ, dường như chẳng quan t@m đến những gì Tha Á đã dặn dò từ trước. Thời Ngạo có hơi tức giận, ấy thế mà lại chẳng có cách nào để quấy phá, đành phải mạnh miệng nói: “Được thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đương nhiên là tối nay cô sẽ đến nhà Ngang Thấm để ăn chực rồi.
Cô không thể nào đếm được đây là bát trà sữa thứ bao nhiêu mà cô đã uống trên thảo nguyên rồi. Tuy vậy, cô phải công nhận rằng mùi trà sữa của nhà anh đã đọng lại trong tâm trí cô khá lâu. Mỗi khi nhớ lại bát trà sữa này, cô sẽ vô thức nhớ lại buổi sáng ngày hôm nay, cũng chính là buổi sáng mà cô và anh chung sống hài hoà với nhau.
Mãi cho đến khi Ngang Thấm làm xong mọi công việc phải làm cho sáng sớm, anh mới ngẩng đầu lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, tóc dính trên thái dương: “Không phải trời còn chưa sáng sao?” Anh nhớ rất rõ những lời mà Tha Á đã dặn dò.
Vừa nghĩ đến việc anh không thoải mái, cô lại càng thấy vui trong lòng hơn.
Tha Á mặc một chiếc áo bào Mông Cổ tối màu, đang đứng cạnh Đức Bố để kiểm tra lại lần cuối. Hành lý đã soạn được họ sắp xếp ngay ngắn vào trong chiếc vali da màu đen, đang được Đức Bố chuyển lên cốp xe Jeep. Trong tay Tha Á đang ôm một bọc điểm tâm phòng khi đói trên đường đến Hailur.
Đây là lần đầu tiên Thời Ngạo đặt chân vào phòng khách của Ngang Thấm. Cách bày trí cũng không khác gì nhà của Tha Á là mấy, chỉ khác ở chỗ là không có tủ gỗ đựng đồ ăn nhẹ và TV. Căn phòng khá là trống trải, quạnh quẽ. Có một chiếc radio kiểu cũ đặt trên bàn nhỏ, bên cạnh còn bày mâm trái cây bằng gỗ, trên mâm còn có vài ba lát bánh mì buryatia chưa ăn hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ khi chứng kiến tay nghề của anh, cô quyết định mặt dày thêm một chút. Dù sao thì cô vẫn còn bệnh mà, làm chuyện xấu hổ hơn chút thì có làm sao đâu chứ?
Chờ anh làm xong hết mọi công việc mà vốn thuộc về Tha Á, Thời Ngạo hỏi: “Của tôi đâu?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.