Điện Chủ Ở Rể
Tia Nắng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Khốn nạn!
“Hì hì! Mục Hàn, chẳng phải mày to mồm hứa rằng muốn bù đắp cho vợ sao? Sao hôm qua chẳng có chút động tĩnh nào cả thế? Da mặt dày ghê nhỉ!”
Sau chuyện hôm qua, quả thật tổng số tài sản của cô đã tăng vọt, nhưng những tài sản đó cái thì là khu biệt thự, cái thì là đá quý, không có lấy một đồng tiền mặt!
Nếu góp thì cô không có tiền.
Vừa nhìn thấy Mục Hàn, Lâm Long liền cười ha ha rồi bước tới châm biếm.
Bà cụ Lâm xụ mặt nói, trong lòng vô cùng bực tức! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 29: Khốn nạn!
“Rất rõ ràng, bữa tiệc Hồng Môn Yến!”
“Cháu cũng góp hết tài sản của mình, khoảng chừng hơn tám triệu tệ!”
Sau khi cung kính đưa lá thư xong, bọn họ liền vội vã rời đi!
“Bà nội, tuy cháu không thể làm người nối nghiệp trong cuộc tranh cử lần này, nhưng lúc nào cháu cũng nhớ bản thân mình là người nhà họ Lâm! Vì ủng hộ cho sự phát triển của tập đoàn Lâm Thị, cháu quyết định sẽ quyên góp hết tài sản cá nhân, tổng cộng là hơn hai mươi triệu tệ!”
…
“Bà nội, không đúng! Hình như có người ở trong đây vẫn chưa nói gì, trong đó hình như có cả Lâm Nhã Hiên – người nối nghiệp nhiệm kỳ tiếp theo của nhà họ Lâm chúng ta!”
Hàng loạt bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện!
“Lâm Long nói đúng, Nhã Hiên, bây giờ gia tộc gặp khó khăn, nếu cháu có tiền thì nên dốc hết tiền túi ra để giúp đỡ nhau! Vả lại cháu là người nối nghiệp, sau này cả nhà họ Lâm đều là của cháu! Chẳng lẽ cháu còn sợ gia tộc sẽ bạc đãi cháu sao?”
“Cho nên tôi quyết định từ giờ trở đi nhà họ Lâm ta sẽ chính thức bước vào thời kỳ quyết chiến! Sẽ dồn hết mọi của cải nhân lực để phát triển tập đoàn Lâm Thị!”
“Yên tâm, không sao đâu”.
Ăn xong bữa sáng, nhân lúc rửa bát Mục Hàn đã gửi tin nhắn cho Mộ Dung Phong.
“Tôi sao?”, Lâm Nhã Hiên chỉ tay vào mình, tuy cô hơi ngượng ngùng nhưng ngay lập tức nói tiếp: “Không giấu gì mọi người, thật ra… tôi cũng không có nhiều tiền cho lắm!”
Bà cụ Lâm mở lá thư với vẻ đầy hoài nghi.
Lâm Long dõng dạc tuyên bố, lúc nói xong ngồi xuống còn đắc ý liếc nhìn hai người nhà Lâm Nhã Hiên.
Hơn nữa số tài sản này đều là anh chàng đại gia siêu giàu kia tặng, cô vẫn muốn tìm cơ hội trả lại.
Ai nấy trong nhánh chính nhà họ Lâm đều ra sức chế nhạo Mục Hàn, bây giờ bọn họ không dám động tới Lâm Nhã Hiên nên đành trút giận lên tên ở rể này.
Hi hi, lưới đã giăng sẵn, chỉ đợi chúng mày ngoan ngoãn chui vào!
Nhìn kỹ thì họ chính là những vệ sĩ của công ty an ninh quốc tế Thiên Long ngày hôm qua!
Bỗng nhiên sắc mặt bà ta trở nên vô cùng dữ tợn!
Mục Hàn lên tiếng an ủi, trong mắt ánh lên một tia sát khí!
Lâm Long nhân cơ hội mắng nhiếc.
Lâm Nhã Hiên hơi bối rối, cô biết bà nội và Lâm Long đang muốn ép cô vào thế khó xử.
“Hừ! Chúng mày được lắm, để tao xem chút nữa bà nội xuất hiện chúng mày sẽ khóc lóc ra sao!”
Còn đám con cháu ở trong nhánh chính đều tràn đầy căm phẫn!
“Chỉ là không biết bọn họ muốn ép tôi giao lại sợi dây chuyền Ánh Trăng Sông Nile hay là khu biệt thự Vân Đỉnh? Cũng có thể thứ mà họ muốn còn hơn thế nữa!”
Ai nấy trong nhánh chính nhà họ Lâm đều vô cùng hào phóng, hừng hực khí thế!
Đồ mà Mục Hàn anh tặng, dù em có chủ động giao nộp hai thứ này ra thì tôi dám chắc không một ai trong nhà họ Lâm dám động vào!
“Sợi dây chuyền Ánh Trăng Sông Nile và khu biệt thự Vân Đỉnh đều là của Lâm Long tao hết!”
“Anh không hiểu rồi, tên vô dụng đó không làm gì đã là giúp mọi người lắm rồi! Hôm qua anh không thấy đó sao? Chậc, món quà đúng là vô giá!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà cụ Lâm vỗ tay khen ngợi!
“Đây là gì?”
“Chà, không ngờ luôn đó, một con rùa rụt cổ mà cũng dám ra ngoài gặp mọi người à?”
Trong phòng họp ở tập đoàn Lâm Thị.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tránh ra đi, tôi phải vào chỗ ngồi”.
“Mọi người đến đủ cả rồi nhỉ? Trước tiên, mọi người điều biết cuộc họp báo hôm qua vô cùng thành công, nhận được rất nhiều lời khen của những nhân vật nổi tiếng, thế nhưng…”
“Chuyện này…”
“Bà cụ nhà họ Lâm mời nhận thư!”
Bà cụ Lâm vò nát lá thư rồi vứt mạnh lên bàn!
“Cháu góp hơn năm triệu! Nếu không đủ cháu vẫn có thể đi vay bạn bè thêm!”
“Ừ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Được! Được! Không hổ danh là người nhà họ Lâm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ồ! Nghe anh nói thế thì tên vô dụng này không những là tên ăn bám, mà còn bị cắm sừng nhỉ, ha ha, xem ra trông anh ta cũng hơi giống người khổng lồ xanh đó!”
Mục Hàn thản nhiên cười nhìn đồng hồ, khẽ nói.
Mà không góp thì sẽ làm mất lòng con cháu nhà họ Lâm!
Sắc mặt bà cụ Lâm bỗng trở nên u ám, giống như sắp có sóng gió tới nơi.
“Thế nhưng cuộc họp báo hôm qua cũng khiến tôi thấy rõ được rằng nhà họ Lâm chúng ta còn kém xa so với những gia tộc hạng nhất thực thụ!”
“Hay cho một câu không có tiền! Lâm Nhã Hiên, uổng cho một người nối nghiệp như mày, thế mà lại không có ý định kính tặng!”
Mục Hàn nhướng mắt hỏi với vẻ mơ hồ, nhưng thật ra trong lòng anh biết rõ có vài người trong nhà họ Lâm tham lam vô cùng!
Khóe miệng Lâm Long giương lên một nụ cười khẩy, trong lòng rất đắc ý! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tất cả mọi người đều có trách nhiệm trước sự tồn vong của nhà họ Lâm! Lần này cháu cũng quyên góp hết tài sản cá nhân, tổng cộng là hơn mười triệu!”
Không lâu sau, bà cụ Lâm chậm rãi bước vào phòng họp!
Nhất là khi nhìn về phía Lâm Nhã Hiên, khóe miệng bà ta lộ ra một tia hung ác khó thấy.
Đột nhiên.
Ngay sau đó.
Tâm trạng Lâm Nhã Hiên ủ rũ nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chắc đến rồi nhỉ?”
Nói tới đây, bà cụ Lâm bỗng dừng lại, đảo mắt nhìn mọi người một cách đầy ẩn ý.
“Khốn nạn!”
Lâm Long tham lam nghĩ.
Biểu cảm của Mục Hàn vẫn không hề thay đổi, như thể chuyện mà bọn họ vừa nói không liên quan gì tới anh!
“Lẽ nào mày quên rồi sao? Chẳng phải hôm qua mày nhận lấy sợi dây chuyền Ánh Trăng Sông Nile và khu biệt thự Vân Đỉnh đầy oai phong đấy sao? Những thứ này cái nào cũng là vô giá! Sao nào, tiếc không muốn quyên góp sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.