Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: #Tập đoàn Cố thị tổ chức đại hội cổ đông thường niên#

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: #Tập đoàn Cố thị tổ chức đại hội cổ đông thường niên#


Ôn Sơ dậy thu dọn hành lý, buổi chiều cô bay ra nước ngoài, quay bộ phim Hoa Kiều. Bên Tịch Ninh phải trở về Kinh thị, bốn người cùng ra sân bay.

“Cháu đâu có nói thế, ông đừng hiểu lầm.”

Ngay khoảnh khắc đó, ông cụ Cố chợt hiểu ra.

“Không được khóc, mọi chuyện còn chưa xảy ra, khóc cái gì.”

Cô xoa đầu Tiểu Chỉ, dỗ dành mấy câu rồi quay vào phòng ngủ. Chúc Như đi theo sát, thấp giọng: “Tịch Ninh chưa bắt máy, chắc vì lệch múi giờ, cô ấy đang ngủ. Ở Kinh thị, cô ấy chắc là rõ nhất tình hình. Ngoài ra còn có Tinh Diệu, nghe nói Tinh Diệu là ngành biên của tập đoàn Cố thị. Nếu Cố tổng ngã ngựa, liệu Tinh Diệu có bị xử lý không? Chị chỉ lo tài nguyên trong tay, nếu Tinh Diệu sụp đổ, thì chúng ta cũng mất hết. Tề Viện mà ngoi lên, việc đầu tiên chắc chắn là lấy lại những gì đã mất.”

Ôn Sơ gật đầu.

Chúc Như thở dài khẽ.

Cố Trình ném khối rubik lên bàn, ngả người về sau, gật đầu, giọng điệu thản nhiên: “Quan hệ của ông rộng, các giám đốc khác cũng trung thành. Cháu chưa từng dùng cổ đông để ép buộc ông. Ông tìm được người thay cháu vị trí này, tự nhiên họ sẽ yên ổn thôi.”

“Cô gái đó rời xa cháu rồi, giờ lại còn dây dưa một thời gian.

Chương 46: #Tập đoàn Cố thị tổ chức đại hội cổ đông thường niên#

Ôn Sơ cong mắt cười, túi xách Chúc Như đã cầm đi, ba người tiến vào cửa kiểm tra an ninh. Ở Hoành đ**m không có chuyến bay thẳng, họ phải quá cảnh ở Lê Thành rồi mới bay tiếp sang Pháp.

Ôn Sơ bước về phía sofa. Trong phòng có lò sưởi, cũng không lạnh lắm. Cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Ôn Sơ rụt cằm trong khăn, đáp: “Từng rồi.”

Tiệc mừng đóng máy kết thúc, Ôn Sơ uống không ít rượu trái cây. Lúc cùng Tịch Ninh, Chúc Như và Tiểu Chỉ về khách sạn, cô nằm dài trên giường ôm lấy chiếc gối, nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê.

So với đạo diễn Đường, đạo diễn Lâm quyết đoán và dứt khoát hơn, làm việc nhanh gọn, ít thiên về cảm xúc.

Tiểu Chỉ cầm vé lên tiếng: “Đến giờ rồi, đến giờ rồi, chị Sơ, đi thôi.”

Tập đoàn Cố thị đang chao đảo, dĩ nhiên cổ phiếu cũng bị ảnh hưởng. Nhưng ông cụ Cố không bận tâm. Ông đi vào thư phòng, Cố Trình ngả lưng trên ghế, đang xoay khối rubik.

CEO của Tinh Diệu gửi đến, nói Cố tổng đã chuyển cổ phần của Tinh Diệu sang cho cô, để cô trở thành cổ đông. Tinh Diệu từ nay chỉ phục vụ một mình cô. Hơn nữa Hoa Ảnh cũng nắm giữ cổ phần của Tinh Diệu, Tinh Diệu đồng thời cũng có cổ phần của Hoa Ảnh, lại được tập đoàn nhà họ Hứa chống lưng.

Điện thoại bên phía Tịch Ninh không ai bắt. Chúc Như dập máy, nói: “Nghe nói bên phía tập đoàn Cố thị chuẩn bị thay tổng giám đốc, đồng nghĩa với việc Cố tổng sẽ bị bãi nhiệm.”

Đến hôm nay, cô ta có để ý đến cháu không? Dù chỉ một nửa tin nhắn hỏi thăm, an ủi?”

Trên máy bay, Ôn Sơ ngủ thiếp đi, đến lúc hạ cánh vẫn còn ngái ngủ, đeo kính râm che nửa gương mặt.

Cô vội mở bảng lịch trình thương vụ của Ôn Sơ, xem có gì có thể giữ lại được.

《Hoa Kiều》 đang quay.

“Ừ, cậu cũng vậy.” Tịch Ninh cười, giơ cốc cà phê lên.

“Tớ nghe người trong đoàn phim nói, đêm giao thừa năm nay anh ta lại cho bắn pháo hoa suốt một đêm, y hệt năm ngoái.”

Cố Trình ngẩng mắt lên.

Xe của đoàn phim là xe thương vụ.

《Phong Nguyệt Vãn》 đã quay xong.

Anh đã bị bãi chức, hiện tại chiếc ghế tổng giám đốc Cố thị vẫn còn bỏ trống, các cổ đông đang tranh cãi ầm ĩ.

Một tiếng sau, thay bộ đồ thể thao xong , cô đến sân huấn luyện.

Tiểu Chỉ đẩy hai vali khác, vội vàng chạy theo, trên mặt thoáng hiện nét phấn khích.

Để cắt hết đường lui của cô, nhà họ Cố ắt sẽ ra tay. Đây có lẽ chỉ là bước đi đầu tiên.

Ôn Sơ buông cô ấy ra, cầm điện thoại ở đầu giường, thấy trong hòm thư có thêm một email.

Trong Công Lộ Truy Hung cũng từng huấn luyện, hơn nữa cô còn học nhiều hơn thế. Đối với cận chiến, trước kia quay bộ phim đó, cô cũng đã trải qua, chẳng còn xa lạ.

Tiểu Chỉ mặt méo xệch: “Sao lại nói thay là thay ngay thế này, thế thì mấy tài nguyên trong tay chị Sơ có phải đều sẽ bị thu hồi không? Tề Viện chắc chắn sẽ thừa cơ mà chèn ép chị ấy hơn nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Trình buông điếu thuốc, tay thõng xuống bên người, khẽ run.

Tịch Ninh đưa cho Ôn Sơ một ly cà phê, hỏi: “Tối qua tiệc đóng máy… Cố thiếu có nhắn gì cho cậu không?”

Chúc Như khẽ thở dài.

Dù khác chuyến, nhưng vẫn có thể ngồi với nhau một lát.

“Đi thôi, xe đang đợi ở ngoài.” Hàn Phi vươn tay muốn cầm hành lý giúp cô. Ôn Sơ định từ chối, nhưng hành lý lại nằm trong tay Chúc Như, cô còn đang ngây người nhìn, thế là đã để mặc cho Hàn Phi xách đi.

Sáng hôm sau tỉnh rượu.

Chúc Như nhìn thoáng qua, nói: “Tinh Diệu ấn thích rồi, còn đăng cả weibo mừng đóng máy nữa, xem ra cũng để tâm đến bữa tiệc hôm qua.”

Ôn Sơ đứng dậy: “Em đi rửa mặt.”

“Không sao, có Chúc Như với Tiểu Chỉ đi cùng cậu rồi.”

Trước đây, cô biết Hàn Phi là ai.

Ôn Sơ mỉm cười: “Ừ, cũng có chút hồi hộp.”

Thời gian không hề dư dả.

Ôn Sơ nhận lấy, lễ phép nói lừoi cảm ơn.

Ôn Sơ rửa mặt xong, nhưng chẳng thấy buồn ngủ, trên giường trằn trọc mãi.

Hàn Phi mặc quân phục ngụy trang, mỉm cười nhìn cô.

Ôn Sơ nhận lấy, lập tức nhìn thấy mấy tin tức kia…

Ôn Sơ gật đầu: “Vâng, xin lỗi vì đã để mọi người đợi.”

#Tập đoàn Cố thị liệu có giữ vững được chỗ đứng ở Kinh thị#

Cuộc họp vừa tan, Ôn Sơ vẫn chưa kịp thích ứng với sự chênh lệch múi giờ. Rời khỏi phòng họp, Chúc Như và Tiểu Chỉ vội chuẩn bị đồ ăn và sữa cho cô, rồi giục cô mau đi nghỉ.

Tịch Ninh nhướng mày, dựa lưng vào lan can cạnh cô, chậm rãi uống cà phê. Đến lúc chuẩn bị lên máy bay, Ôn Sơ quay người ôm lấy cô một cái, Tịch Ninh cười nói: “Đúng rồi, đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài quay phim nhỉ.”

Thực ra Ôn Sơ cũng phần nào lường trước được.

“Ồ? Bán rồi à? Tốt lắm, bán cho ai? Tài nguyên đã giải chưa?” Ông cụ Cố hỏi dồn.

Ông đã nói rồi, một khi cháu mất đi thân phận ấy, xem cô ta có còn để mắt đến cháu không.

Nếu hai nhà Cố – Tề giằng co, cô – kẻ “ngoài cuộc” – chắc chắn sẽ là người bị gạt bỏ đầu tiên.

“Chị Sơ, bữa sáng đến rồi.” Giọng của Tiểu Chỉ vang lên ngoài cửa. Ôn Sơ lập tức tắt màn hình điện thoại, ra ngoài, trang điểm xong rồi mới ăn sáng.

Ôn Sơ quấn thêm mấy vòng khăn, gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này, ở Kinh thị lại bùng lên mấy tin lớn.

Tịch Ninh khẽ “ồ” một tiếng.

Ôn Sơ bước vào phòng tắm, rửa mặt, rồi nói vọng ra: “Chưa có chuyện gì xảy ra cả… đừng hoảng.”

Ôn Sơ mơ mơ màng màng thiếp đi, nhưng trời chưa sáng hẳn đã tỉnh, ngồi ngẩn ngơ bên mép giường. Ngoài cửa, nghe thấy Chúc Như đang nói chuyện với Tiểu Chỉ.

Ôn Sơ nhìn anh ta mấy giây, rồi lễ phép đáp lại một nụ cười, sau đó dời ánh mắt đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ Cố tức quay phắt lại nhìn Lý Thiên, giận dữ gầm lên: “Cậu nói cái gì?” Thư ký Lý cúi đầu, không dám đối diện.

“Vậy… chị Sơ có bị ảnh hưởng không?”

“Làm sao bây giờ?”

Cô cũng nhận được tin, Tề Viện mang thân thể mệt mỏi đi dự một sự kiện, lượng fan giảm đi không ít. Còn ở ngoài tiệc mừng đóng máy vừa rồi, fan của Ôn Sơ lại kéo đến khá đông.

Hàn Phi nghiêng đầu nhìn Ôn Sơ: “Cô từng tới Pháp chưa?”

Biến cố của Cố thị sẽ không ảnh hưởng đến cô dù chỉ một chút.

Chiếc máy tính bảng lại rung lên vì tin nhắn.

Anh xoay nhẹ chiếc bật lửa, ngọn lửa màu da cam lóe lên.

Thư ký Lý cúi đầu, dè dặt đáp: “Đã bán cho Hoa Ảnh, cô Ôn nắm bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Tài nguyên chưa giải, vẫn là của cô ấy.”

“Gọi cho Tịch Ninh đi… hỏi rõ tình hình xem thế nào.”

Lòng bàn tay Hàn Phi nóng ấm, còn tay Ôn Sơ lạnh buốt. Chỉ chạm nhẹ một thoáng, anh đã buông ra, nói: “Giờ bên Pháp khá lạnh.”

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của cháu trai, ông cụ nói: “Cậu sắp xếp người, bán Tinh Diệu đi, giá thế nào cũng được, ai muốn thì nhường, tiện thể giải trừ toàn bộ tài nguyên của cái cô tên Ôn Sơ kia. À đúng rồi, Tinh Hà chắc hẳn rất quan tâm đến Tinh Diệu, để Hạ tổng mua. Toàn bộ tài nguyên chuyển sang cho Tề Viện.”

Chúc Như kinh ngạc: “Đoàn phim giấu kỹ thật, mời được cả đại minh tinh thế này.”

Kịch bản được mài giũa suốt hơn một năm, ba tháng huy động vốn, ba tháng tuyển chọn diễn viên, dự kiến quay trong ba tháng…

Thư ký Lý nghe xong, do dự vài giây, liếc nhìn ông cụ: “Lão gia… Tinh Diệu đã bán rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến khách sạn, đoàn phim liền sắp xếp họp. Vì Ôn Sơ là người đến muộn nhất, mọi người đều chờ cô. Đạo diễn Lâm không khách sáo, trực tiếp đi vào trọng tâm.

Cố Trình rút ra một điếu thuốc, bật nắp hộp quẹt, nhưng không châm lửa ngay. Phổi ông cụ Cố yếu, mà cửa sổ thư phòng vẫn đang đóng.

Một bộ phim truyền hình khác chưa có kịch bản, nhưng hợp đồng đã ký, chắc không có vấn đề lớn. Về các hợp đồng đại diện thương hiệu, đều đã ký, cũng chẳng thể đột ngột hủy. 《Ngày Nghị lực》 cũng vậy, hợp đồng hai năm, đổi khách mời liên tục sẽ ảnh hưởng đến chương trình, hơn nữa độ nổi tiếng của Ôn Sơ chẳng kém gì ai, tạm thời họ sẽ không phá hợp đồng.

Chúc Như vội nói: “Đừng khóc vội, chuyện còn chưa chắc chắn. Hơn nữa mấy tài nguyên đó đều ký kết cả rồi, chẳng lẽ bọn họ còn dám phá hợp đồng.”

Râu tóc ông cụ Cố run lên vì giận, ông quát lớn: “Vào đi!”

Đây đều là trò của Cố Trình, anh ra tay trước, chiếm thế thượng phong. Ông đã bị gài bẫy. Ánh mắt ông xoáy thẳng vào cháu trai.

“Ôn Sơ, tôi là Hàn Phi.” Hàn Phi đưa tay ra.

Ông cụ Cố bước lên trước một bước, nói: “Cháu nhớ cho kỹ, bây giờ ông có thể khiến Tinh Diệu sụp đổ ngay lập tức.”

Cố Trình vì muốn tạo bất ngờ, đã gác lại công việc, đưa cô sang Pháp chơi.

“Hàn Phi đấy!”

#Tập đoàn Cố thị tổ chức đại hội cổ đông thường niên#

Ôn Sơ kéo mạnh cửa. Đúng lúc đó Chúc Như vừa bấm gọi cho Tịch Ninh, nhạc chuông vang lên, cô ngẩng đầu thấy Ôn Sơ thì giật mình.

“Hàn Phi đấy, lát nữa em phải xin chữ ký mới được.”

Ôn Sơ xách túi, tiện tay vứt cốc cà phê đã uống xong, bước về phía Tiểu Chỉ, quay đầu dặn Tịch Ninh: “Cậu chú ý an toàn nhé.”

Nhưng anh chưa từng hợp tác với Tề Viện.

Mãi lâu sau mới hoàn hồn.


Cô đặt iPad xuống bàn, đẩy về phía Tiểu Chỉ: “Chị đi tập trước đã, mấy chuyện khác để sau hẵng nói.”

Tịch Ninh cầm điện thoại.

Ôn Sơ và Hàn Phi ngồi hàng ghế đầu, Chúc Như và Tiểu Chỉ ở phía sau. Hai trợ lý của Hàn Phi, một người lái xe, một người ngồi ghế phụ. Xe lăn bánh.

Tịch Ninh khẽ ừ.

Anh ta nói: “Cô Ôn, trong giới hào môn, đôi khi cũng có những việc bất đắc dĩ. Tôi thêm Wechat của cô, phiền cô xác nhận, sau này có chuyện gì thì chúng ta cũng dễ liên lạc.”

Ông cụ Cố nhìn chằm chằm vào cháu trai: “Chuyện giữa cháu và cô gái đó, ông đã tìm hiểu rõ. Bốn năm nay, cháu không đưa được cô gái đó về, chuyện có liên quan đến A Viện.”

Thư ký Lý đẩy cửa bước vào. Cố Trình thoáng thấy anh ta, nét mặt vẫn không đổi. Thư ký Lý đi đến bên ông cụ, thấp giọng: “Cựu Cố tổng, ông có gì căn dặn ạ?”

Ôn Sơ cầm cốc cà phê, lắc đầu.

Sáu năm trước, Cố Trình tiếp quản tập đoàn Cố thị. Khi ấy anh còn rất trẻ. Ông nội muốn về quê sống, cha mẹ thì ở Hải Thành quản lý văn phòng luật, nên việc trong tập đoàn giao cả cho anh.

#Tập đoàn Cố thị có thể sẽ thay người nắm quyền# (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Sơ chỉ khẽ cười.

Kết thúc cuộc họp, ông chỉ Ôn Sơ: “Ngày mai cô cùng Hàn Phi vào trại huấn luyện, cậu ấy đã chờ cô mấy hôm rồi.”

Bởi anh quá nổi tiếng.

Hàn Phi đưa cho cô một tập huấn luyện: “Tuần tới sẽ là huấn luyện, sau đó mới chính thức quay.”

Anh mỉm cười: “Không có gì.”

Ánh mắt Ôn Sơ dừng lại ở dòng #Tập đoàn Cố thị có thể sẽ thay người nắm quyền#.

Đạo diễn của đoàn phim Hoa Kiều đã cho người đến đón, chỉ dặn mặc áo thun đen và quần bò, không nói rõ là ai. Đến khu đón khách, một người đàn ông cao lớn đứng đó, bên cạnh có hai trợ lý, anh ta đeo kính râm, vẫy tay với Ôn Sơ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông cụ Cố bước đến bàn, gõ mạnh gậy vào mặt bàn.

Ngón tay Cố Trình khựng lại.

Anh kéo cao tay áo thun đen.

Chẳng lẽ cô ta không hận cháu? Không oán cháu sao? Đương nhiên là có. Nhưng cô ta vẫn để cháu xuất hiện bên cạnh, là vì sao? Vì cái thân phận này. Cháu là thiếu gia tập đoàn Cố thị, là tổng giám đốc Cố thị!

Cô quay sang Ôn Sơ: “Em cứ tập trung huấn luyện cho tốt, đừng để tâm quá nhiều.”

Ôn Sơ hoàn hồn, nhìn nụ cười sáng rỡ của anh. Khác với Cố Trình – người luôn nở nụ cười hờ hững, mang chút lười biếng – nụ cười của Hàn Phi trực diện và rực rỡ hơn.

Trong lòng ông cụ nghĩ, thằng cháu này vẫn còn có thời gian nhàn rỗi chơi rubik cơ đấy, ông liền nói: “Đừng tưởng có thể lấy cổ đông ra để ép ông. Ông tuy nhiều năm nay không quản Cố thị, nhưng những giám đốc ủng hộ vẫn còn.”

Cố Trình nhún vai: “Ông cứ việc.”

“Em hoảng thôi mà.”

Ông cụ Cố nheo mắt nhìn cháu trai, lại gõ mạnh gậy: “Cháu tưởng không có cháu thì Cố thị không sống nổi à?”

Ôn Sơ mở mấy dòng tin tức ấy ra.

Đúng lúc ấy, vì đứng ngược sáng nên Ôn Sơ thoáng thấy dáng người kia có vài phần giống Cố Trình, cả phong cách ăn mặc cũng gần như nhau. Năm kia, giữa đêm, cô từng bị Cố Trình bế thẳng ra sân bay, mở mắt ra đã đáp xuống Pháp. Khi đó cô không đóng phim, chỉ quanh quẩn ở nhà đọc tạp chí.

Tiểu Chỉ lập tức nắm lấy cánh tay cô: “Ha… Hàn Phi!”

Trên Wechat xuất hiện một chấm đỏ, thông báo có lời mời kết bạn.

Ôn Sơ rửa mặt xong, thấy Chúc Như còn nhăn nhó, bèn ôm nhẹ lấy cô ấy: “Chị Như, cứ thuận theo ý trời thôi.”

Ôn Sơ vô thức thoáng ngẩn người – đến cả động tác này, cũng giống Cố Trình đến lạ.

Ôn Sơ siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

Quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Tề, cô cũng biết đôi chút. Hai gia tộc từng cùng trải qua gian khó từ đời ông bà, ba đời thân thiết. Thế mà giờ Tề Viện lại làm ra chuyện này.

#Ông cụ nhà họ Cố ra tay với chính cháu trai ruột#

Trong mail, CEO Tinh Diệu còn viết thêm một câu: Cố tổng sớm đã đoán được ngày này, nên từ lâu đã bắt đầu bố trí.

“Chẳng lẽ tin này là thật?”

Cô khẽ mỉm cười, bắt tay anh.

Ảnh đế năm ngoái, chỉ sau một năm đã chuyển sang đóng phim điện ảnh, chuẩn bị tiến công thị trường màn ảnh rộng. Quan trọng hơn cả, anh ta nổi danh là công tử con nhà giàu trong giới.

Anh gật gù, lại nhìn cô lần nữa. Mái tóc dài xõa xuống, kính râm che đi đôi mắt, chỉ lộ khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn, đúng như trong Ngày Nghị lực. Nhỏ bé là thế, nhưng sức bùng nổ lại mãnh liệt đến vậy.

Trong tập huấn có ghi rõ lịch trình một tuần: bắn s·ú·n·g, cận chiến… Riêng về s·ú·n·g ống, Ôn Sơ đã từng tập qua.

Tiểu Chỉ nước mắt lưng tròng, nóng ruột lắm, sao chị Sơ lại bình tĩnh đến thế. Chúc Như lau khẽ nước mắt của cô bé:

Tiểu Chỉ ôm khư khư cái iPad, run run, do dự mấy giây rồi mới đưa cho cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: #Tập đoàn Cố thị tổ chức đại hội cổ đông thường niên#