Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1191: Tạm Biệt

Chương 1191: Tạm Biệt


Trong hang động, Lê Dịch đang gối đầu trên đùi của Bạch Dao khóc rống, nước mắt ướt đẫm cả một góc y phục. Bạch Dao chậm rãi xoa đầu an ủi hắn. Dù vẫn là đôi mắt trắng dã và gương mặt cứng ngắc vô cảm, Đường Lưu Vũ có thể cảm nhận được sự dịu dàng mà nàng dành cho nhi tử của mình. Có lẽ Lê Dịch vẫn luôn khao khát giây phút này, tiếc rằng đây sẽ là lần cuối cùng.

Trông thấy Đường Lưu Vũ bước vào, Lê Dịch giống như tìm được cọng rơm cứu mạng. Hắn lao nhanh đến rồi bất ngờ quỳ xuống, liên tục dập đầu:

- Đường đại ca, ngươi là thần linh, chắc chắn có cách cứu mẫu thân. Chỉ cần cứu được nàng, sau này ngươi muốn ta làm trâu làm ngựa ta cũng không dám có nửa lời oán thán. Cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi…

Đường Lưu Vũ lặng thinh, không phải hắn không muốn cứu mà là không có năng lực này. Khởi tử hồi sinh là điều mà thần linh cũng không dám thực hiện. Nguyên nhân là gì không rõ, dù sao Đường Lưu Vũ cũng không biết nên làm như thế nào nên cũng lười tìm hiểu hậu quả.

Chương 1191: Tạm Biệt