Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 107: Không dám

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Không dám


Văn Đàn nhìn anh: “Anh có việc sao?”

Chương 107: Không dám


Văn Đàn lấy lại tinh thần, vòng tay qua cổ anh: “Cậu ấy cứ năn nỉ em mãi, thêm nữa, em cũng cảm thấy mình nên ra ngoài đi dạo… Sự thật chứng minh, làm việc tốt quả nhiên sẽ được báo đáp.”

Văn Đàn: “…”

Minh Trạc nói: “Tại sao lại phải dùng từ ‘ước gì’, em nhất định có thể.”

Anh họ cô không trả lời.

Văn Đàn xem điểm số trên máy tính: “Đều qua môn hết rồi.”

Văn Đàn cảm nhận rõ ràng…

Vẻ mặt Minh Trạc vẫn bình tĩnh, giọng nói thong thả: “Được rồi, không xem nữa.”

Minh Trạc đỡ lấy eo cô, mạch đập nhanh hơn.

Lâm Sơ Dao: [Người ta chỉ là cảm thấy áy náy vì đã nói xấu anh sau lưng… ]

Mắt Văn Đàn sáng lên: “Anh định nâng điểm cho em sao?”

Văn Đàn: “…”

Cô nàng vội vàng chuyển giao diện, tìm kiếm từ khóa trò chuyện với Văn Đàn, cũng không có câu này.

Minh Trạc đặt điện thoại xuống, lại ôm lấy cô: “Không, một sinh viên thôi.”

Thấy anh vừa phải chấm bài, vừa phải nhập điểm, Văn Đàn liền xung phong: “Em giúp anh nhé.”

Văn Đàn hâm mộ nói: “Ước gì em cũng có thể đóng một bộ phim kinh điển, được mọi người yêu thích sau mấy chục năm như vậy.”

Lâm Sơ Dao hả hê: [Trên đời này lại có chuyện anh không dám làm nữa cơ à /cười toe toét.jpg]

Lâm Sơ Dao vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra.

Minh Trạc nhìn vào mắt cô, nhớ đến tin nhắn Lâm Sơ Dao gửi cho mình trước đó, cảm thấy đây có lẽ là một điểm đột phá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Trạc lại im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nói: “Nếu để em làm, chắc chắn là điểm không.”

“Vậy… anh cũng không được lén lút đi tìm xem.”

Văn Đàn nhìn bài thi anh đang chấm, thấy không có câu nào mình hiểu được.

Không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết người gây ra vấn đề.

Lâm Sơ Dao: [Lúc đó em cũng không dám nói thật, nên mới an ủi cô ấy là anh rất khỏe mạnh.]

Anh họ: [Em nói với Văn Đàn, anh một đấm có thể đánh c·h·ế·t mười con bò?]

Văn Đàn quay đầu nhìn anh: “Nhưng mà lớp nào của thầy Minh cũng chật kín người.”

Văn Đàn biết anh thỉnh thoảng phải trả lời những câu hỏi liên quan đến Địa chất của sinh viên học tự chọn, nên không nghĩ nhiều.

Minh Trạc đặt bút xuống, ôm cô: “Những người hứng thú với Địa chất vốn đã ít, có thể chịu khó đến nghe giảng đã là khó lắm rồi, không cần phải làm khó họ.”

Cô quỳ gối trên ghế sofa, đưa tay giật lấy điều khiển.

Phim kết thúc, nhạc phim vang lên.

Được rồi, chơi kiểu này chứ gì.

Lâm Sơ Dao: [Sau đó có hơi phóng đại một chút…]

Văn Đàn cảm thấy, nếu thật sự gặp mặt, chắc chắn cô có thể nhận ra ngay. Người vạm vỡ nhất trong đám đông, cơ bắp bóng loáng, sức mạnh như trâu, rất có thể chính là anh họ của Lâm Sơ Dao.

Anh họ: [Từ hôm nay trở đi anh không phải anh họ em nữa, tự đi mà tìm người một đấm có thể đánh c·h·ế·t mười con bò đi.]

Khóe miệng Văn Đàn cong lên, rời khỏi vòng tay anh: “Thầy Minh cũng chưa từng xem em diễn xuất, sự ủng hộ của anh quá mù quáng rồi.”

Cô nghe Lâm Sơ Dao nói, mỗi lần đến tiết của anh đều phải tranh nhau mới có chỗ.

Buổi tối, Lâm Sơ Dao đang nằm sấp trên giường, đang mua sắm nhiệt tình bằng số tiền lì xì mà anh họ gửi cho thì điện thoại rung lên vài cái.

Lâm Sơ Dao nhìn câu này, bị sặc ho khan hai tiếng.

Chẳng mấy chốc, phim đã chiếu đến đoạn cuối. Dưới ánh mắt chúc phúc của mọi người, Rose bước đến trước mặt Jack, hai người ôm nhau, hôn nhau.

Anh họ: [Không dám.]

Nếu cô không đi điểm danh giúp Lâm Sơ Dao, làm sao có thể gặp được anh chứ.

Văn Đàn đứng trong phòng tắm, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Tin nhắn gửi đi hiển thị dấu chấm than màu đỏ.

Anh chậm rãi hỏi: “Lúc trước tại sao lại đi điểm danh giúp Lâm Sơ Dao?”

Minh Trạc: “…”

Khi cô đi ra, Minh Trạc đã ngồi lại vào bàn làm việc.

Minh Trạc vừa định mở miệng, Văn Đàn lại nói: “À đúng rồi, em kể anh nghe một chuyện cực kỳ xấu hổ. Anh còn nhớ lúc em đi điểm danh giúp Lâm Sơ Dao, em có nói với anh chuyện anh họ cậu ấy bị tai nạn giao thông phải cắt cụt chân không? Lúc đó em cứ tưởng cậu ấy không có anh họ nên bịa ra một người, kết quả sau đó cậu ấy nói với em là cậu ấy thật sự có một người anh họ như vậy.”

Văn Đàn nói: “Cũng gần như thế. Cậu ấy nói một nửa, em tự tưởng tượng ra một nửa.”

Lâm Sơ Dao: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh sẽ dạy kèm riêng cho em.”

Thôi khỏi, em xin kiếu.

“Đừng!”

Văn Đàn cuộn tròn trong vòng tay Minh Trạc, xem nốt nửa sau bộ phim hôm qua chưa xem xong.

Lâm Sơ Dao: [Nên mới luôn quan tâm đến sức khỏe của anh.]

Văn Đàn đi tới, đứng bên cạnh anh, hỏi khẽ: “Thầy Minh, anh đang làm gì vậy?”

Minh Trạc suy nghĩ hai giây, cầm điều khiển tivi lên: “Bây giờ xem cũng chưa muộn.”

Minh Trạc nắm lấy tay cô, trực tiếp kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình: “Chấm bài.”

Lâm Sơ Dao: “?”

Văn Đàn nghi ngờ: “Anh có quen anh họ cậu ấy không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Số bài thi còn lại không nhiều, khoảng nửa tiếng là xong.

Cô rất thận trọng và lo lắng: “Em nghe Lâm Sơ Dao nói, anh họ cậu ấy cũng hay đến phòng tập leo núi của bạn anh. Lần sau chúng ta đi, hay là đổi chỗ khác đi, đừng để gặp mặt.”

Minh Trạc luồn tay vào tóc cô, trán chạm vào trán cô, hỏi nhỏ: “Đóng cái gì mà sợ anh xem thế?”

Văn Đàn nói lí nhí: “Không có gì, chỉ là cảm thấy… anh xem xong chắc sẽ không vui lắm…”

Cô thấy Minh Trạc cầm điện thoại lên vài lần, hình như đang trả lời tin nhắn.

Minh Trạc khẽ nhướng mày, đồng ý.

Cô mở danh bạ, nhắn tin cho Minh Trạc.

Sau khi tắm xong, Văn Đàn lại tự mình bôi thuốc.

Anh họ: [Chưa.]

Lâm Sơ Dao: [1]

Lâm Sơ Dao: )

Minh Trạc bình tĩnh nói: “Không, không quen.”

“Đương nhiên rồi!” Văn Đàn đến giờ vẫn còn sợ hãi: “Nếu không có người này thì thôi, vấn đề là có thật, em lại nguyền rủa người ta như vậy, cảm thấy rất áy náy. Hơn nữa, Lâm Sơ Dao nói anh họ cậu ấy một đấm có thể đánh c·h·ế·t mười con bò, cơ bắp toàn thân, vạm vỡ, còn mạnh hơn cả Võ Tòng, em sợ anh ta đánh em.”

Minh Trạc một tay cầm bút, một tay ôm eo cô, thể hiện rõ ràng khả năng “làm hai việc cùng lúc”. Anh chậm rãi nói: “Sao lại thế được, em chắc chắn là điểm tuyệt đối.”

Văn Đàn xấu hổ muốn c·h·ế·t, cố gắng giật lấy điều khiển, mới phát hiện mình đã ngồi lên người anh.

Nhưng chắc chắn đa số họ không phải hứng thú với môn học.

Anh im lặng hai giây: “Xấu hổ lắm sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Những cảnh nào?” Minh Trạc ngậm lấy môi cô, lòng bàn tay đặt lên eo và hông cô bất ngờ ấn xuống, “Có cảnh như thế này không?”

Những bộ phim tình cảm ngọt ngào đó, toàn là những câu thoại sến súa và tình tiết gượng ép. Đối với cô mà nói là công việc bình thường, nhưng nếu để anh xem cô tình tứ với người khác, thì đúng là quá sức chịu đựng.

Cô cảm thấy cả đời này chưa bao giờ xấu hổ như vậy, sao có thể chỉ vì một câu nói của anh mà…

Lâm Sơ Dao lại hỏi: [Anh nói với cô ấy rồi sao? Phản ứng của cô ấy thế nào?]


Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107: Không dám