Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Bắc Phong Vị Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Ưu thế
Đôi mắt đen láy của Minh Trạc như phủ một lớp sương mù, anh lại hôn lên môi cô: “Được.”
Văn Đàn bị anh chiếm trọn môi lưỡi, muốn trả lời cũng không trả lời được.
Văn Đàn lập tức tỉnh táo hơn, lùi ra sau một chút, giọng nói khàn khàn: “Điện thoại của anh…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta cau mày suy nghĩ vài giây, vốn định gọi điện cho Văn Đàn, nhưng lại sợ họ thật sự đang làm gì đó.
Văn Đàn gật đầu: “Thích ạ.”
Văn Đàn có thể nói ra hàng chục điều: “Đẹp trai, tốt tính, thông minh, ga lăng, lễ phép, có năng lực, trẻ tuổi tài cao, có trách nhiệm, nghiêm túc cẩn thận, tâm lý ổn định, dáng người… cũng rất đẹp.”
Minh Trạc đến gần cô, hơi thở phả vào mặt cô, ánh mắt dừng trên môi cô, giọng trầm hẳn: “Vậy em nói xem, anh có ưu thế gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiệt độ trong xe dần tăng cao, bầu không khí ngày càng mờ ám.
Lần trước anh nói, đợi cô chuẩn bị sẵn sàng sẽ đưa cô về nhà gặp bà, cô chỉ đơn thuần là hồi hộp chứ không có suy nghĩ gì khác.
Minh Trạc nói: “Không có, cúp máy.”
Cô cầm lá thư tuyệt mệnh ở dưới cùng, ngón tay hơi run rẩy.
Minh Trạc không để ý, lại hôn lên môi cô.
“Không có gì, một công việc chưa chắc chắn, đến lúc đó rồi tính.” Văn Đàn nói xong, đột nhiên nhớ ra điều gì, gần như không kịp thở đã nói tiếp, “Thầy Minh, anh có về nhà không?”
Minh Trạc luồn tay vào tóc cô, vừa hôn vừa hỏi: “Dáng người đẹp như thế nào?”
Lần trước anh ta thấy Minh Trạc tức giận như vậy là mười năm trước.
Trước đây cô có nói với Minh Trạc rằng chuyện họ yêu nhau không thể để người khác phát hiện, nhưng thực ra không bao gồm gia đình và những người bạn thân thiết nhất, cô chỉ không muốn những người không liên quan và công ty biết.
Chị Mạch cười gượng: “Lộ Tuyết chuyển đến đây sống, chị đến thăm cô ấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lên xe, Văn Đàn vừa định thắt dây an toàn thì tay trái đã bị Minh Trạc nắm lấy.
“Bà nội anh tặng em đó.”
Cô suýt thì quên, công việc này rất có thể đã toang rồi.
Minh Trạc ôm cô: “Gần như là phải làm gì?”
Văn Đàn không nói gì, đi thêm vài bước mới nói: “Chị Mạch, hợp đồng của em và công ty đã hết hạn bình thường, tiền vi phạm hợp đồng Hoàn Vũ cũng đã thay em trả rồi. Một Quý Tư Tư, một Lộ Tuyết, nhất định phải bám theo làm phiền em sao?”
Minh Trạc nói: “Có, không có quần áo để thay.”
…
Người như anh, trên thị trường gần như là làm mưa làm gió rồi còn gì.
Buổi tối, họ về nhà Văn Đàn.
“Quý Tư Tư nhắm vào em như vậy, là do Sáng Mỹ chỉ thị, hay là ý của cô ta?”
Thùng rác ở phía sau tòa nhà, cô đi vòng ra đó, phân loại rác thuốc và rác sinh hoạt.
Văn Đàn lại nói: “Hoặc em có thể hỏi theo cách khác, có phải chị đã biết từ trước, bộ phim vốn dĩ tìm em là do cô ta cướp mất trong khi em hoàn toàn không hay biết không?”
Sau khi Minh Trạc rời đi, Văn Đàn nhanh chóng trở về phòng ngủ, mở ngăn kéo, ném tất cả số thuốc cũ vào thùng rác.
Cuối cùng Chu Kế Quang chửi thầm một tiếng, ném điện thoại sang một bên.
Minh Trạc ôm cô, hôn suốt dọc đường vào phòng ngủ.
Chu Kế Quang: “…”
Minh Trạc lại nắm lấy tay cô, đặt lên eo mình: “Chỗ này đẹp?”
Minh Trạc cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Em thích không?”
Minh Trạc giọng khàn khàn: “Hửm?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ký ức như trở lại đêm đông lạnh lẽo, ẩm ướt ấy.
Văn Đàn vòng tay qua cổ anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Thầy Minh…”
Bắp cải ngon vẫn bị heo húc mất rồi.
Đến khi điện thoại vang lên lần thứ ba, anh mới buông cô ra, cầm lấy điện thoại.
Hôm nay ngoài chiếc vòng tay, cô còn nhận được một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc, được chế tác tinh xảo và đẹp mắt.
Bàn tay cô rất đẹp, trắng nõn mềm mại, như ngọc như ngà, chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay càng làm tăng thêm vẻ cổ điển, thanh nhã.
Chu Kế Quang nói lý lẽ: “Bố tôi nói cậu gặp khó khăn, tôi quan tâm cậu nên mới gọi cho cậu mà.”
Anh cúp máy không chút do dự, không chút lưu tình.
Minh Trạc đặt tay cô trở lại đầu gối, rồi kéo dây an toàn cài cho cô: “Chưa, nhưng bà biết anh rất thích một cô gái. Bà bảo anh mau chóng theo đuổi, dù sao người như anh, trên thị trường cũng không có ưu thế gì.”
Văn Đàn thăm dò hỏi: “Vậy anh… có muốn mang theo vài bộ đồ đến đây không?”
“Lần trước em có nói với anh, chuyện chúng ta yêu nhau không thể để người khác phát hiện, những người đó thực ra là… những người không quan trọng. Lần sau nếu bà nội anh hỏi nữa, thì anh cứ nói… cô gái mà anh thích, anh đã theo đuổi được rồi, cô ấy cũng rất thích anh.”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Chị Mạch nhíu mày, không nói gì.
Anh nghiêng người, mở hộp gỗ trên bảng điều khiển, lấy ra thứ gì đó đeo vào cổ tay cô.
Minh Trạc nghe máy, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: “Cậu bị bệnh à?”
“Chị còn có việc, có gì để hôm khác nói…”
Văn Đàn lại dọn dẹp nhà cửa một lượt, những thứ không cần thiết đều vứt hết.
Sáng mai cô còn có việc, phải dậy sớm, tài xế và Văn Văn sẽ đến đón.
Vừa xuống đến tầng dưới, Văn Đàn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chu Kế Quang lại nhìn vào điện thoại, theo trực giác của một người đàn ông, thái độ và phản ứng vừa rồi của Minh Trạc vô cùng bất thường.
Minh Trạc nói: “Hết rồi?”
Văn Đàn không để ý xem ai gọi đến, cô quay đầu, nhanh chóng hạ cửa sổ xuống, hít thở không khí trong lành.
“Em hiểu lầm rồi.” Chị Mạch nói, “Ở đây nhiều nghệ sĩ sống, cũng không chỉ có mình em. Hơn nữa, là Lộ Tuyết tự chọn chỗ này, chị không can thiệp.”
Hai chữ “vào đoàn” đến bên miệng lại bị nuốt xuống.
Chu Kế Quang ở đầu dây bên kia bị dội một gáo nước lạnh, nhưng anh ta càng chắc chắn rằng bố mình đã say, người có thể không chớp mắt bỏ ra bốn mươi triệu cho Văn Đàn thì có thể gặp khó khăn gì chứ.
Nhà Văn Đàn không có gì, cuối cùng vẫn không tiến đến bước cuối cùng.
Minh Trạc bình ổn lại cảm xúc, “Ừm” một tiếng: “Nghỉ mười ngày.”
Nằm trên giường của mình, nhìn người đàn ông trước mặt, Văn Đàn lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Chương 112: Ưu thế
Văn Đàn vô cùng kinh ngạc: “Bà nội anh có phải hiểu lầm gì về anh không?”
Nói đến điều cuối cùng, giọng cô vô thức nhỏ đi rất nhiều.
Bản thân Văn Đàn cũng đã nói với Lâm Sơ Dao.
Văn Đàn không biết nghĩ đến điều gì mà mặt đỏ bừng.
“Anh nói với bà về chuyện của chúng ta rồi sao?”
Minh Trạc cởi dây an toàn của cô, vừa định ôm cô vào lòng hôn thì điện thoại bên cạnh vang lên.
“Còn… còn.” Văn Đàn chột dạ nhìn sang chỗ khác, “Còn rất nhiều, em về nhà sẽ tổng hợp lại rồi gửi cho anh.”
Cô đeo khẩu trang, xách một túi rác lớn ra ngoài.
Chị Mạch cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt không tự nhiên chào hỏi: “Tiểu Đàn, lâu rồi không gặp.”
Cô nằm trong vòng tay anh hỏi: “Mấy hôm nữa anh lại bận rộn rồi phải không? Tết có nghỉ không?”
Không đúng…
Văn Đàn sững người: “Vòng tay đẹp quá!”
Văn Đàn nói: “Chị Mạch đến đây làm gì?”
“Được, vậy không nói đến cô ta nữa.” Vẻ mặt Văn Đàn bình thản, “Em có một câu hỏi muốn hỏi chị từ lâu rồi, hôm nay gặp được ở đây cũng coi như có duyên.”
Anh tiếp tục di chuyển xuống dưới, hôn sâu hơn: “Hay chỗ này đẹp?”
Văn Đàn nói: “Công việc của em kéo dài đến tận Tết, không biết sẽ được nghỉ mấy ngày, sau Tết còn phải đi Paris một chuyến, sau đó gần như là phải…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.