Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Bắc Phong Vị Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Gấp đôi
Văn Đàn bình tĩnh lấy điện thoại ra: “Tôi có hơn mười triệu ở đây, bây giờ sẽ chuyển cho giám đốc Chu, số còn lại anh cứ trừ, dù là gấp đôi hay gấp ba, tôi đều nhận.”
Chu Kế Quang thu lại ánh nhìn, giọng điệu chậm rãi: “Thôi, sau này nếu trong túi cô không có đến năm mươi tệ, cô không thấy xấu hổ chứ tôi thì có đấy.”
Văn Đàn nghẹn họng, mấy tháng nay tuy cô kiếm được một ít tiền nhưng vẫn còn cách bốn mươi triệu một khoảng khá xa.
Chu Kế Quang lười biếng nói: “Cứ giữ lấy hết đi, bốn mươi triệu đó đã có người trả thay cô rồi.”
Trùng hợp là, cô ngồi đối diện với Minh Trạc trên bàn tròn.
Nhưng hiện tại Giải trí Hoàn Vũ có thể cho cô những điều này là đã quá đủ đối với cô rồi, hơn nữa tiền mất đi rồi vẫn có thể kiếm lại được.
Văn Đàn rất thẳng thắn: “Là lỗi của tôi, nên phải bồi thường bao nhiêu tiền, tôi đều nhận hết.”
Minh Trạc cũng không khiến ông ta mất mặt, nhẹ nhàng đáp: “Để tôi về hỏi bạn gái tôi xem sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Kế Quang khá lạnh lùng, chỉ để lại cho cô một bóng lưng: “Không nhớ rõ, cô tự mà đi hỏi cậu ấy.”
Đặng Văn Sơn: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc cô ra ngoài, Từ Thu, Chu Kế Quang và Đặng Văn Sơn đều đang ở đó.
Câu trả lời của Văn Đàn vừa vặn đâm trúng tim đen của anh ta, anh ta không muốn thừa nhận, nên đang tự giận mình.
Văn Đàn đứng tại chỗ, tim chợt thắt lại, có thể khiến anh ta nói ra câu “không nhớ rõ” như vậy, chắc cũng không phải là chuyện gần đây.
Có lẽ đã rất lâu rồi.
Văn Đàn đang uống nước, nghe vậy suýt thì sặc.
Vẫn không đến mức không có năm mươi tệ.
Văn Đàn cười cười: “Không có, giám đốc Chu chắc là… ngại đấy.”
Văn Đàn vô thức nhíu mày, hỏi: “Lâm Sơ Dao sao?”
Chu Kế Quang đút hai tay vào túi, đi đến cuối hành lang, rồi mới mở miệng với vẻ mặt vô cảm: “Nói đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Kế Quang nhìn cô: “Nếu trừ thì phải cộng thêm lãi, gấp đôi, tức là tám mươi triệu.”
Chu Kế Quang ngồi phía bên kia Minh Trạc, mắt gần như trợn ngược cả lên trời.
Chu Kế Quang lại đút tay vào túi, vẻ mặt như thường: “Cô rảnh thì giới thiệu cho nó vài người bạn trai, đỡ cho nó nghĩ linh tinh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Văn Đàn đến phòng riêng mới phát hiện Minh Trạc cũng ở đó.
Văn Đàn nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ.”
“Cô thích cậu ấy như vậy, tại sao lúc đó lại chọn Hoàn Vũ?”
Vì Đặng Văn Sơn không hài lòng với hiệu ứng của một số đại cảnh hiện tại, nên đặc biệt gọi cả chuyên gia hướng dẫn và giám đốc hiệu ứng đến.
Đã có lúc, cô nghĩ mình sẽ không còn cơ hội nữa.
Chu Kế Quang: “…”
Sự mỉa mai của anh ta nằm trong dự đoán của Văn Đàn.
Lúc mới bước chân vào giới giải trí, Văn Đàn cũng không đặt mục tiêu nhất định phải kiếm được bao nhiêu tiền.
Chu Kế Quang lại nhìn cô một cái: “Cô đoán giỏi thật đấy, sao cô không đoán là tôi tốt bụng tác thành cho hai người?”
Văn Đàn nhất thời không hiểu ý anh ta nói “thôi” là bảo cô tạm thời không cần chuyển hơn mười triệu này mà tám mươi triệu kia sẽ trực tiếp trừ vào hoa hồng, hay là ý gì khác.
Chu Kế Quang cười lạnh một tiếng: “Thì ra cô còn biết mình vi phạm hợp đồng, tôi còn tưởng cô không biết cơ đấy.”
Chu Kế Quang nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Hối hận rồi à?”
Chương 167: Gấp đôi
Văn Đàn lấy lại tinh thần: “Cậu ấy sắp tốt nghiệp rồi, đang bận chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp.”
Từ Thu nói với cô: “Đợi Quý Hồi lồng tiếng xong, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé.”
Văn Đàn nói xong, lại nói tiếp: “Phiền giám đốc Chu cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có…” Văn Đàn ổn định tinh thần, “Tạm thời tôi không lấy ra được nhiều tiền như vậy, nếu giám đốc Chu đồng ý thì có thể trừ vào phần trăm hoa hồng của tôi.”
Bữa tiệc hôm nay ngoài mấy người họ, còn có nhà sản xuất và giám chế.
Dù nói thế nào đi nữa thì chuyện này rốt cuộc vẫn là Văn Đàn vi phạm hợp đồng, cô áy náy nói: “Giám đốc Chu lúc đó đã trả cho Sáng Mỹ bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng, bây giờ tôi trả lại cho anh.”
“Vừa rồi giám đốc Chu tự nói, Minh Trạc đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Minh, anh ấy…” Nói đến đây, khóe môi Văn Đàn hơi mím lại, “Chuyện khi nào vậy?”
Hiện trường chỉ có Văn Đàn và Quý Hồi là diễn viên, theo sự phân chia thân phận, cộng thêm sự sắp xếp của Đặng Văn Sơn, hai người vẫn ngồi cùng nhau.
Văn Đàn thầm mắng anh ta lòng dạ hiểm độc, chưa kịp để cô trả lời, Chu Kế Quang lại thản nhiên nói tiếp: “Nhưng nếu cô chia tay với Minh Trạc, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, số tiền này cô cũng không cần phải trả. Cô phải suy nghĩ cho kỹ, Minh Trạc đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Minh, cậu ấy không thể giúp cô trả số tiền này, chỉ có thể dựa vào bản thân cô từ từ trả.”
Văn Đàn nói: “Tôi chọn Hoàn Vũ là vì, nếu muốn rời khỏi Sáng Mỹ thì tôi chỉ có thể làm như vậy. Giám đốc Chu rộng lượng, không truy cứu trách nhiệm pháp lý với tôi, cũng không ép tôi phải chia tay với Minh Trạc, nếu không sẽ đóng băng hoạt động của tôi, vậy đã là nương tay lắm rồi. Tám mươi triệu này để tôi trả giá cho tình cảm và sự nghiệp của mình, tôi thấy rất đáng.”
Cô thích diễn xuất, cũng muốn đứng trên bục trao giải cao nhất thế giới.
Từ Thu nhướng mày, khá hứng thú: “Chị chưa từng thấy cậu ta ngại bao giờ.”
Công việc ngày hôm sau của Văn Đàn là lồng tiếng cho bộ phim thảm họa kia. Phim chưa được biên tập hoàn chỉnh, tổng cộng dài hơn ba tiếng, cộng thêm phim tài liệu DVD mà Đặng Văn Sơn quay cho cô, sẽ phải lồng tiếng từ sáng đến chiều.
…
Chu Kế Quang nói: “Bốn mươi triệu.”
Chu Kế Quang khoanh tay, vẻ mặt khó hiểu.
Văn Đàn mặt không đổi sắc: “Trong số những người tôi quen biết, người vừa độc thân, nhân phẩm tốt, lương thiện, đẹp trai lại ưu tú thì chỉ có mỗi giám đốc Chu thôi.”
“Không phải… Lúc giám đốc Chu đồng ý cho tôi vào Hoàn Vũ đã nói với tôi là không được yêu đương, tôi đã vi phạm hợp đồng…”
Đặng Văn Sơn nói: “Mọi người đều là người quen cũ, tôi sẽ không giới thiệu từng người nữa, ngồi xuống cả đi.”
Anh ta là người rất thích mỉa mai, nhưng nói cho cùng vẫn hơi khẩu xà tâm phật. Nếu anh ta thật sự không quan tâm Lâm Sơ Dao chút nào thì sẽ chỉ coi như người này không tồn tại, làm gì còn cố ý nhắc đến cô ấy, cố tình bảo cô giới thiệu bạn trai cho cô ấy.
Cô thử thăm dò: “Vậy tôi để lại cho mình một ít nhé?”
Trên đường đến nhà hàng, Chu Kế Quang ngồi khoanh tay một mình ở hàng ghế trước, sắc mặt u ám.
Đặng Văn Sơn ngồi cạnh Minh Trạc, đang nói chuyện với anh thì cảm thán: “Lần trước tôi về nhà có nói về cậu với cháu gái tôi, bây giờ con bé vẫn còn nhớ cậu mãi. Hay là cậu tranh thủ thời gian gặp con bé một chút?”
“Cậu đùa tôi đấy à? Mới mấy tháng thôi mà cậu tìm đâu ra cô gái đúng gu mà còn ít nói như vậy?”
Cô nhìn về phía Chu Kế Quang: “Giám đốc Chu, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút không?”
Từ Thu ngồi bên cạnh Văn Đàn, nhỏ giọng hỏi: “Em lại cãi nhau với cậu ấy à?”
Nói trắng ra, Chu Kế Quang chỉ muốn biết, mấy tháng nay Lâm Sơ Dao không đến làm phiền anh ta, phải chăng là đã có mục tiêu mới.
Chu Kế Quang đi được vài bước, lại quay đầu nhìn cô, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Lâm Sơ Dao dạo này đang làm gì?”
Chu Kế Quang liếc nhìn cô: “Sao, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, muốn ra ngoài làm riêng à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.