Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80 : Hắc Tâm Mịch Tiên
" Hừ ! Ngươi thì biết cái gì ? Tất cả khách điếm trong phường thị, hiện tại đều có giá đó, ta thu theo họ thì có gì sai ? Thất đức chỗ nào ? Lại nói, ta đã già con cháu cũng một đống, cần gì sinh con nữa mà sợ ? Nói chung ngươi đồng ý thì trả tiền vào ở, không đồng ý thì đi, ta cũng không có kề dao vô cổ bắt ngươi ở đây."
Hay ! Chửi rất hay !
Đúng vậy, Đại Bạch, Đại Hắc đã thành linh thú rồi, dù sao có Trần gia chủ đập đan hai con linh vật trang trí này không thành linh thú mới là lạ.
Trần Trường Xuân đứng ngoài ngón tay cái giơ lên, thầm hô.
Không hẹn mà gặp, Sau khi dùng linh lực quán chú hai mắt, vách núi biến mất thay vào đó là một toà đại thành.
" Con bà ngươi, thấy ngươi già ta không nói, chứ cái bản mặt như mâm, thân hình như heo, c·h·ó chê mèo ghét của ngươi, người ngoài nhìn vào là phát ói, ai lại vào ở, ta vào làm khách nhà ngươi đã là phúc đức tổ tông của ngươi dành dụm ba đời mới được.
...
Về phần Đại Hắc, Đại Bạch thì từ lâu đã được Trần Trường Xuân thu vào túi linh thú.
Tô Minh Nguyệt mặc dù đã nghe qua Lý Lục từng ở trong thôn cùng Bát Cô chửi lộn, nhưng đã lâu rồi bây giờ nghe lại, lỗ tai nó sướng gì đâu, rất khó mà tả.
" Đúng vậy, làm ăn như vậy không sợ trời phạt sao ? "
Tốn vài cộng dược liệu, luyện chế vài viên khai trí đan, lại thêm vài viên yêu đan là có thể cho bọn nó thành yêu thú rồi.
" Thật không giấu diếm, là do chúng ta thất trách, gian phòng của đạo hữu thật ra là có người đặt rồi, tấm vé của đạo hữu là do người bán sai sót mà thôi. Chuyện này do người của ta sai, thôi thì bần đạo trả lại linh thạch cho đạo hữu, giải quyết như vậy có được không ?"
Đương nhiên không, người của ngươi sai sót sao lại bắt cả nhà của ta chịu khổ ?
Lý Lục đỏ mặt tía tai cùng ông chủ khách điếm đôi co, nước bọt văng tung toé chửi rủa.
Đây là ý niệm đầu tiên khi gã trung niên dứt lời, trong đầu Trần Trường Xuân vô thức hiện lên.
Bị hỏi gã trung niên nhân sắc mặt hiện lên vẻ khó xử nói :
Có điều, Trần Trường Xuân chưa tìm thì gã phụ trách đã đi trước một bước đến tìm hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 80 : Hắc Tâm Mịch Tiên
" Ông chủ ngươi làm vậy có chút quá đáng rồi đó. Chỉ ngủ qua đêm phòng lại nhỏ, ngươi lại đòi trăm viên linh thạch một người, làm ăn thất đức như vậy, ngươi không sợ sinh con không có lỗ nhị sao ? "
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ ở một bên cũng đồng tình lên tiếng : (đọc tại Qidian-VP.com)
Phi thuyền bay qua tường thành, hạ xuống một quảng trường to lớn, có diện tích đâu đó mười lần sân vân động Trần Trường Xuân gặp qua ở kiếp trước.
Võ Túc Hân gặp Tô Minh Nguyệt nói vậy, liền đáp lời đồng tình. Ngay cả người ít nói như Võ Túc Y lúc này cũng gật gù nói :
" Chư vị đạo hữu, Hắc Tâm Mịch Tiên đã đến rồi. "
Mà cũng đúng thôi, bọn nó chỉ là c·h·ó cỏ huyết mạch cao được tới đâu chứ ?
" Vậy là đúng rồi, tại hạ chính là người phụ trách phòng nghỉ của khách nhân trên thuyền, hiện tại do có chút trục trặc, nên gian phòng của đạo hữu chưa thể vào ở, nhưng đạo hữu cứ yên tâm, phòng đó không được, nhưng vẫn còn phòng khác, mời đạo hữu theo ta."
Vốn tưởng tìm một khách điếm tá túc rất dễ dàng, nhưng hôm nay người lại quá đông, khách điếm cứ như là hàng đại hạ giá, không còn một phòng.
Ông chủ khách điếm là một trung niên nhân mập mạp, rất giống lão viên ngoại ở vùng quê, nghe Lý Lục chửi rủa hắn cũng không chịu thua kém đáp trả :
Nhìn gã trung niên nhân râu cá trê, khách khách khí khí nhìn mình hỏi, Trần Trường Xuân cũng khách khách khí khí trả lời :
" Không sai, ông chủ ngươi làm như vậy là quá sai rồi !"
Ngắm trời ngắm đất đến khi tận hứng, Trần Trường Xuân dắt theo cả nhà cùng Lý Lục đi tìm người phụ trách, hỏi gian phòng của mình ở đâu để nghỉ ngơi.
" Vị đạo hữu này ngươi có lầm lẫn hay không ? Vé ta mua là thượng hạng, sao ngươi cho ta ở ba gian phòng bé tí này ? Nhà của ta lại đông người như vậy, ngươi nghĩ có đủ không ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Không chỉ Trần Trường Xuân, ngay cả nương tử cùng con của hắn đều là như vậy.
Vốn muốn tìm gã hỏi gian phòng của mình ở đâu, bây giờ hắn lại trước mặt, mặc dù có chút thay đổi, nhưng miễn có phòng ở là được, Trần Trường Xuân cũng không có lăn tăn cái gì, dẫn theo cả nhà theo sau gã trung niên râu cá trê. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Đạo hữu là Trần Trường Xuân, Trần gia chủ đúng không ?"
Không hổ là huynh đệ của ta !
Trần Gia, Lý Lục ngự phong xuống thuyền, hoà vào dòng người đi tìm khách điếm ở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Nhị đệ chửi hay lắm, đúng là cái thứ thất đức mà, làm ăn như vậy không sợ trời phạt sao ?"
Chịu khó chen chúc vài ngày, thỉnh thoảng ra ngoài ngắm cảnh sắc ven đường, hôm nay rốt cuộc đến nơi.
" Đúng, đúng, nghĩa mẫu nói không sai."
Trung niên râu cá trê dứt lời liền thủ thế mời đi trước một bước.
...
Trần Trường Xuân dẫn vợ dẫn con cùng Lý Lục đi ra boong tàu, ánh mắt ngắm nhìn vách núi thẳng đứng nơi xa.
Phải mất một canh giờ Trần Trường Xuân mới tìm được nơi còn phòng trống, nhưng hắn vẫn chưa thể vào trong bởi vì :
Đại thuyền vào bến, thanh âm của người phụ trách liền vang lên.
Nhưng mà, nhìn thái độ khom lưng khuỵ gối của trung niên nhân trước mắt, Trần Trường Xuân cũng chỉ có thể gật đầu.
Không nói đến trận pháp trên phi thuyền một khi kích hoạt có thể diệt sát hắn tám lần, chỉ nói đến gã điều khiển phi thuyền là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng đã đủ khiến hắn nhức đầu rồi.
Tuy nhiên, mặc dù bọn nó đã thành yêu thú nhưng tu vi cũng không cao bao nhiêu, đây cũng không phải là vì Trần Trường Xuân tiếc của không cho bọn nó nhiều tài nguyên tu luyện, mà là do huyết mạch bọn nó quá thấp kém, khó đột phá mới như vậy.
Mà nói đến quậy nát thuyền thì cũng phải có thực lực mới được, chút thực lực của Trần Trường Xuân có thể quậy nổi sao ?
Thêm nữa, bây giờ không đồng ý thì sao ? Lên phải thuyền giặc chỉ có thể cố chịu thôi chứ còn cách gì đâu ?
Mà nói đến nghỉ ngơi thực ra cũng không phải là nằm nghỉ, dù sao tu sĩ mà. Chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần là được.
" Đúng vậy, không biết đạo hữu tìm ta có chuyện gì ?"
Mà câu rủa người cũng na ná Trần gia chủ, không thẹn là huynh đệ chí cốt chút nào.
Nhận lại linh thạch, Trần Trường Xuân bắt đầu chia phòng ra ở, vốn ban đầu phòng lớn Lý Lục có thể một mình độc chiếm một gian, nhưng bây giờ chỉ có thể uỷ khuất hắn chen chúc cùng Trần Vân Đông, Trần Vân Tây, hai phòng còn lại thì chính Trần Trường Xuân, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, cùng với Tô Minh Nguyệt, Võ Túc Y, Võ Túc Hân ở lại.
Trần Trường Xuân đứng bên ngoài, nghe được hắn dùng những từ ngữ chửi rủa xét về mức độ nặng nhẹ không thua mình là bao cũng không khỏi gật gù đắc ý, trong lòng thầm giơ ngón cái cảm thán.
Nói về chửi đổng, Tam Kê, Lục Cẩu một bụng, lý nói không lại thì chửi đổng như đàn bà là được :
Nhưng mà, khi nhìn những gian phòng mà gã trung niên nhân dẫn đến nói là phòng của mình, hai hàng lông mày của Trần Trường Xuân liền chau lại nhìn hắn nói :
Nội tâm hưng phấn, trợ uy :
Chẳng lẽ quậy nát phi thuyền ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.