Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: hiển lộ một chút tu vi, kết thúc nhân quả !
Trần Dạ cũng lạnh lùng xuất ra một chưởng, chân nguyên hùng hậu lập tức bạo phát mà ra trấn áp về phía Lâm Huyền, khiến thế công của hắn đứt gãy còn bị đánh lùi về sau mấy chục bước.
Nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống người hắn, khiến hắn bị trấn đến thổ huyết bay ra, toàn bộ xương cốt trên người hắn cũng bị đánh nứt, sau cùng nếu không có trận pháp bích trướng cản lại, không biết hắn đã văng đi bao xa.
Mà Lâm Huyền sau khi thấy thân ảnh kia liền có chút bất ngờ, sau đó hắn liền cắn răng nghiến lợi gầm lên giận dữ.
"Là vì ngươi nhận định ta là phế vật hay là vì ba năm trước ta chỉ dùng tu vi tụ khí cảnh đánh bại ngươi ?"
Đó là thất phẩm na di phù có thể khiến người sử dụng lập tức dịch chuyển đến ngàn vạn dặm bên ngoài ! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Một chiêu cuối cùng, sinh tử bất luận tội !"
Sau một lúc giằng co, dư uy cùng linh áp cũng tán đi, để lộ ra bóng hình Trần Dạ lông tóc không thương đứng sừng sững trên đài, tóc đen bay múa, tiên tư thần tuấn, khí chất phiêu miểu, tựa như tiên vương lâm trần.
"Ta đã từng nhờ sư tôn kiểm tra qua, đây là một cái trận bàn có từ thời kỳ thượng cổ, trong đó có khắc một cái lục phẩm trận pháp, có tác dụng phòng thủ hoặc vây nhốt địch nhân thần du cảnh trở xuống."
Phượng Thanh Ca nghe hắn nói thế liền lập tức xem xét kỹ cổ lão trận bàn kia, nàng khẽ nhíu mày bởi những lời hắn nói, nhưng sự thật thì trận bàn kia đúng là trận nhãn.
Đến tận đây nhân quả và ân oán của hai người bọn hắn cũng triệt để chấm dứt.
Hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, cũng đã không còn quan tâm đến hậu quả sau khi sử dụng những cấm dược, cấm pháp kia, giờ đây trong tâm hắn chỉ còn duy nhất một ý niệm, g·i·ế·t c·h·ế·t Trần Dạ !
Trần Dạ quay đầu lại cười ấm áp nói với nàng.
"Ngươi đang khổ sở tìm kiếm cái này sao~?"
Khí tức của Lâm Huyền bắt đầu tăng đột biến, tu vi của hắn cũng đang điên cuồng tăng lên, ngưng thần sơ kỳ, trung kỳ thẳng đến đỉnh phong, sau đó lại phát ra rắc một tiếng, tu vi của hắn liền đạt đến không minh cảnh nhất trọng.
"Đây là bảo vật mà ta ngẫu nhiên đạt được trong một bí cảnh, tuy phẩm cấp không cao, nhưng lại có đạo vận huyền ảo thâm sâu."
Phượng Thanh Ca mặt không biểu tình lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt nàng không có sự tuyệt vọng hay sợ hãi mà chỉ có sự kiên quyết cùng không sợ hãi.
Đỏ sậm quyền ấn sau khi va chạm với xích kim quyền ấn, lập tức tan rã như đông tuyết gặp nắng hạ, mà xích kim quyền ấn lại thế đi không giảm mà trấn áp về phía Lâm Huyền.
Mà đối diện hắn lúc này là Lâm Huyền đang tiêu tán giữa thiên địa, lúc này hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh, không còn bị tâm ma lấn áp lý trí nữa, hắn cười khổ cảm thán.
"Lâm Huyền mau dừng tay lại đi, nếu ngươi dám g·i·ế·t hại đồng môn trong thánh địa, thì đến sư tôn ngươi cũng không bảo vệ được ngươi đâu !"
Một đạo quyền ấn mang theo sơn hà sụp đổ ý cảnh đánh nát xích kim quyền ấn, rồi trấn áp ngược lại Trần Dạ.
Hai người cứ thế vờn nhau một lúc lâu, nhưng rất nhanh Lâm Huyền liền khám phá ra ý đồ của nàng, hắn bắt đầu nghiêm túc nhìn Phượng Thanh Ca nói.
Phượng Thanh Ca đang một bên vừa tránh né công kích của Lâm Huyền, một bên vừa chú ý tìm kiếm trận nhãn, chỉ cần phá được trận nhãn nàng liền có thể thoát ra ngoài.
Vị trưởng lão kia nhìn thấy phù lục mà Lâm Huyền cầm liền hiểu rõ ý đồ của hắn, giờ phút này hắn có chút hối hận vì đã tham gia vào vũng nước đục này, bất luận kết quả ra sao hắn đều khó từ trách nhiệm.
"Nhưng nếu ngươi đã tới thì cũng nên chấm dứt ân oán giữa ta và ngươi rồi !"
Nhưng rất nhanh Trần Dạ liền vận chuyển chân nguyên bảo vệ lấy nàng, để mọi cảm giác áp bách mà nàng đang gánh chịu bỗng biến mất.
Giao ước xong cả hai liền áp s·ú·c chân nguyên đến cực hạn, chuẩn bị sử dụng át chủ bài của mình, mà dường như lúc này cả hai người đều đạt đến trạng thái vi diệu nào đó, đều không hẹn mà cùng sử dụng thần thông trấn phong của mình.
"Với cái tu vi linh hải cảnh của ngươi cũng không tài nào phá vỡ được, hiểu rồi chứ, trừ khi ta bị ngươi đánh bại, hoặc là ta chủ động thả ngươi đi, nếu không ngươi căn bản thoát không được, ha ha ha !!!"
Lâm Huyền từ trên người Trần Dạ liền cảm giác được sự bất an và khó chịu, liền xuất thủ tấn công, hắn vung một quyền về phía Trần Dạ, cường đại chân nguyên liền hoá thành quyền ấn màu đỏ sậm đánh tới.
Một đạo cổ lão bá đạo lại mang theo bát hoang chi khí chưởng ấn vắt ngang giữa thiên địa mà giáng xuống, như thể nó được đánh xuyên từ hoang cổ tới hiện tại.
Sau đó trên thân hắn cũng phát ra một cỗ lực lượng cường đại, đánh tan uy áp của Lâm Huyền, lại ẩn ẩn có chút áp chế ngược lại đối phương, hỗn độn thuần dương thánh thể kích hoạt !
"Đơn giản là vì dù ngươi biết thì sao, ngươi cũng chẳng thể làm gì được cả, trận nhãn nằm trong tay ta ngươi có thể phá hủy nó không ?"
Phượng Thanh Ca phải chật vật lắm mới có thể tránh né và đối phó với thế công mãnh liệt của Lâm Huyền, điều này cũng khiến nàng tiêu hao chân nguyên nhiều hơn, rất nhanh đã có dấu hiệu sắp cạn kiệt.
Trần Dạ cũng vung tay đánh ra một chưởng, hắn khẽ ngâm.
"Sao ta lại không thể là ngưng thần tu vi ?"
Lâm Huyền biểu cảm điên cuồng, hai mắt xích hồng, liên tục lắc đầu phủ nhận hiện thực mà chất vấn.
Lâm Huyền chật vật đứng dậy, hắn lại lấy ra đan dược phục dụng, ý đồ muốn khôi phục thương thế trên người, mà Trần Dạ thấy thế cũng không có ra tay ngăn cản, mà lạnh nhạt nói.
Không gian nơi quyền ấn đi qua cũng bị trấn động không ngừng, mà Trần Dạ thấy thế cũng đánh ra một quyền đối lại, thuần dương chân nguyên liền kết thành quyền ấn màu xích kim mà ra.
Trần Dạ lấy ra một cái chung đồng rồi rót chân nguyên vào đó, chung đồng biến lớn lên rồi liên tục xoay vòng, hắn đẩy chung đồng về phía Phượng Thanh Ca để nó bảo hộ cho nàng.
"Không thể nào! tu vi của ngươi không phải là tụ khí cảnh sao, tại sao bây giờ ngươi lại có khí tức của tu sĩ ngưng thần cảnh !?"
"Trần Dạ !!!"
Mà Lâm Huyền nghe hắn nói thế, trong mắt bỗng loé lên một tia thanh tỉnh, hắn dùng giọng nói đã khàn đặc đáp lại.
"Thiên linh kiếm !" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng chỉ cần mèo vờn chuột với hắn đến khi chân nguyên của hắn cạn kiệt là được, nghĩ đến đây nàng liền quay đầu vừa tránh né công kích vừa tìm thời cơ phản kích lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Huyền ảo kiếm khí cùng chưởng khí va vào nhau trong nháy mắt, liền bạo phát ra kinh khủng dư uy, khiến cho một số đệ tử dưới bài bị trấn đến thổ huyết, phải biết đây là do trận pháp đã suy yếu đi phần lớn dư uy lực lượng.
Nói xong hắn đưa tay chém xuống, kiếm khí huyền ảo cũng theo đó mà trấn sát về phía Phượng Thanh Ca, còn nàng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn kiếm khí chém về phía mình.
Chưởng phong vừa giáng xuống liền trực tiếp phá nát khai sơn quyền ấn của Lâm Huyền, chưởng thế đè ép khiến hắn hít thở không thông.
Mà Lâm Huyền vì sử dụng bảo vật và đan dược phục hồi, nên hắn vẫn đứng sừng sững ở đó, hắn dần tiến gần về phía Phượng Thanh Ca đang quỵ trên đất.
Lâm Huyền nghe hắn nói thế liền cười điên cuồng hơn, giờ phút hắn triệt để nổi giận, chỉ thấy hắn lấy ra cấm dược bí dược các loại, càng là tế ra mấy môn cấm thuật, cấm pháp.
Đối mặt với lời chất vấn của hắn, Trần Dạ chỉ lạnh lùng nói.
Chương 6: hiển lộ một chút tu vi, kết thúc nhân quả !
"Mà cái trận bàn này cũng là trận nhãn, nó là bảo vật được tạo ra từ vật liệu đặc biệt, để nó bảo tồn từ thượng cổ đến nay mà bất hoại, cho nên dù hiện tại ta có hai tay dâng nó cho ngươi đi chăng nữa~"
Cả hai đồng thanh hô, lại xuất thủ cùng một lúc.
Lâm Huyền dùng ánh mắt đỏ sậm đầy ma tính nhìn nàng đầy vẻ châm chọc giải thích.
Đang lúc Lâm Huyền muốn tiếp tục hạ sát thủ thì biến cố phát sinh, một vị thân mặc bạch y, tóc đen tùy ý tung bay, trên thân còn có phiêu miểu trích tiên khí chất, tiên tư thần tuấn, đột nhiên xuất hiện chắn trước người Phượng Thanh Ca.
Nhưng vẫn có thể khiến bọn hắn bị trấn đến thổ huyết, vậy còn hai người trong trung tâm của cuộc chiến kia, lại phải đối mặt với gánh nặng như thế nào, chỉ sợ là bọn hắn cũng vô pháp tưởng tượng được.
Đối mặt với những lời đe dọa và khuyên bảo của vị trưởng lão kia, Lâm Huyền hơi ngừng tay lại, hắn lấy từ trong giới chỉ ra một tấm phù lục.
"Không nghĩ tới ngươi lại giấu sâu như vậy, lần này ta thật sự thua tâm phục khẩu phục rồi, đa tạ."
Nói rồi hắn lấy ra một vài lọ đan dược phục hồi chân nguyên cùng mấy món bảo vật, chuẩn bị bồi nàng thật tốt chơi trò chơi tiêu hao này, thế công của hắn trở nên mạnh hơn vài dày đặc hơn trước.
"Xem ra là ta đã coi thường sư muội rồi, tiếp đến sư huynh sẽ thật tốt chiếu cố ngươi !"
"Không nghĩ tới đạo tâm của ngươi lại vững như vậy, cho dù bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm như hiện tại, vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ ra cách đối phó hợp lí."
"Hết giờ chơi rồi tiểu sư muội à, để sư huynh từ bi tiễn ngươi một đoạn đường đi !"
"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, mặc dù không biết tại sao ngươi có thể xuyên qua trận pháp vào được đây."
"Đủ rồi Lâm Huyền ! đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, một chiêu phân thắng bại đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khai sơn quyền, nhất quyền toái sơn hà !"
Mà Lâm Huyền sau một lúc công kích cũng nhìn thấu ý định của nàng, hắn nở nụ cười điên cuồng, cổ lão trận bàn đột nhiên xuất hiện lơ lửng trên tay hắn.
Sau khi ổn định bước chân, Lâm Huyền khó có thể tin nhìn Trần Dạ, giọng hắn mang theo sự nghi ngờ kinh hô.
Không ngoài dự đoán sau hơn trăm chiêu, y phục trên người nàng có chút tả tơi, mà nàng cũng cạn kiệt chân nguyên mà bất lực quỵ xuống.
"Bát hoang chưởng !"
Lâm Huyền thấy thế lại đánh ra một quyền, nhưng lần này hắn cũng sử dụng một môn quyền pháp của mình, giọng hắn khàn khàn nói.
Kinh khủng lực lượng tà ác cùng chân nguyên uy áp phát ra từ hắn, khiến cho cả đệ tử dưới đài dù cách một tầng trận pháp vẫn bị áp đến đổ mồ hôi lạnh liên tục, Phượng Thanh Ca thân ở trong trận pháp nên càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự khủng bố của Lâm Huyền lúc này !
Tay phải hắn đưa lên, hai ngón tay chắp lại thành kiếm, có kiếm khí huyền ảo bao phủ xoay quanh, hắn nhìn nàng bất lực tái chiến mà điên cuồng cười nói.
"Sư muội ở đây chờ một chút, ta đi giải quyết tên kia rồi đưa muội về."
Nói rồi Lâm Huyền càng cười điên dại hơn, hắn đưa mắt về phía Phượng Thanh Ca như thể đang chờ đợi vẻ mặt tuyệt vọng của nàng, nhưng khi ánh mắt của hắn rơi vào người nàng, nụ cười của hắn chợt ngừng lại.
"Không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, đây đích thật là trận nhãn, còn vì sao ta lại nói cho ngươi biết hả ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng tốt xấu gì cũng là một đời nữ đế, sao có thể bị hoàn cảnh hiện tại vài lời lẽ điên cuồng của hắn, mà lòng sinh tuyệt vọng được, rất nhanh nàng đã tìm được giải quyết vấn đề hiện tại.
Lâm Huyền liền tế ra mấy món bảo vật, ném về phía chưởng ấn đang giáng xuống mà cho tự bạo, ý đồ làm giảm uy lực và đánh tan nó, sau hơn mười món bảo vật tự bạo, đạo chưởng ấn trên đầu hắn cũng liền mờ nhạt đi.
Lôi đài linh kiếm phong.
Nói rồi hắn điên cuồng vận chuyển chân nguyên, tay phải hoá chưởng lao tới tấn công Trần Dạ, mà đối mặt với Lâm Huyền đang điên cuồng tấn công tới.
Vị trưởng lão đang bị trấn áp kia thấy thế cũng giật mình kinh hãi, hắn muốn mở miệng khuyên nhũ nhưng hết thảy đều vô dụng.
Nói xong thân hình của hắn cũng tiêu tán giữa thiên địa, hình thần câu diệt, đây là do tác dụng phụ của cấm thuật, cấm pháp, thêm cả việc hắn phải gánh chịu một chưởng của Trần Dạ.
"Thiên linh chưởng !"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.