Đỉnh Cấp Lưu Manh
Lý Tiếu Tà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 241 : Người ta tìm chính là cậu
Hướng Nhật bởi vì có ưu thế, nhanh trước một bước luồn vào túi móc điện thoại của nàng, cười hăng hắc nói:
Gã lùn thứ hai không nói lời nào, vội vàng xé áo đồng bọn ra, mắt vừa nhìn liền trợn thật lớn, chỉ thấy năm dấu tay hằn rõ ràng ở đó, lúc này dấu hằn đã biến thành màu xanh tím, ngay cả dây lưng nối với quần vắt qua vai hầu như dính hẳn vào trong thịt.
- Mịa nó, tại sao có thể như vậy?
Bởi vì tốc độ rất nhanh nên ngay cả An Tâm cũng không phát hiện được động tác vỗ nhẹ đó của Hướng Nhật, còn tưởng rằng hắn chỉ đẩy người đang sắp đụng vào mình, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa xấu hổ.
Gã lùn cũng ngơ ngác đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nhìn đôi nam nữ đi xa. Bên cạnh hắn lúc đó có một người đàn ông dáng người lùn tương tự vọt đến, vừa đến gần, như không thể chờ đợi được cất tiếng hỏi:
- Thế nào, đắc thủ không?
- Trong bọn bay ai là người cầm đầu?
- Chuyện gì đã xảy ra?
An Tâm lo lắng kêu lên, vì bị lưu manh ôm, mà điện thoại của nàng lại trùng hợp bị kẹp giữa hai người, cho nên muốn nghe điện thoại thì phải tách ra mới lấy được điện thoại.
Hướng Nhật thầm nhủ có chút may mắn, nếu như không phải vừa rồi trong lúc vô ý thoáng nhìn thì hắn đã thực sự quên mất đám sâu bọ theo phía sau, có thể khẳng định, đám côn trùng đang bám đuôi tuyệt đối không phải đám có biệt hiệu “Hắc Bạch” bởi vì kỹ thuật theo dõi của họ rất cao siêu, căn bản sẽ không khinh xuất mà để cho mình phát hiện. Nhưng nếu không phải bọn họ, vậy thì là ai chứ? Hướng Nhật không nghĩ ra. Hiện tại chỉ còn cách bất biến ứng vạn biến, xem xem bọn người kia cuối cùng muốn làm gì. Nhưng nếu đã bị mình biết tung tích, không chừng sẽ xảy ra đáng nhau. Nghĩ tới đây, khóe miệng Hướng Nhật nhếch lên một nụ cười lạnh.
Người bên kia đầu dây sững lại một hồi lâu, có lẽ không ngờ đến việc nghe thấy giọng nói nam nhân trả lời điện thoại, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì rống lên:
- Ta, ta…
Nhìn bốn người đàn ông cường tráng so với mình cao hơn hai cái đầu, hai gã lùn luống cuống, cuối cùng gã lùn được gọi là “Mao ca” cũng bình tĩnh lại, có chút run sợ hỏi:
Gã lùn thứ hai không ngừng bồi tội, đang muốn nói cái gì, thì cảm thấy ánh sáng chung quanh thoáng cái đã tối sầm lại, lúc này mới phát hiện hai người bọn họ bị bốn người đàn ông cường tráng vây quanh.
- Ta không sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thành thật khuyên nhủ tụi bay, nên tránh đôi nam nữ kia xa một chút, nếu không tao bẻ gãy cổ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã lùn thứ nhất giãy dụa, nhưng bởi vì lực lượng hai bên chênh lệch, sự giãy dụa của hắn cũng chỉ vô ích, giống như một con c·h·ó c·hết bị nắm chặt cổ.
Vừa nói, hắn vừa đưa điện thoại áp vào tai giọng dò xét hỏi:
Nhưng hắn chưa nói xong đã bị người cầm đầu bốn gã đàn ông cường tráng cắt đứt lời:
Gã lùn thứ nhất hung tợn quay đầu nhìn chằm chằm vào gã lùn thứ hai:
Người cầm đầu không đợi hắn giải thích, trực tiếp ném hắn xuống đất, sau đó dẫn thủ hạ đuổi theo Hướng Nhật hai người.
- Được, Mao ca.
- Mao ca, anh không sao chứ?
- Mao ca, cái này do ai làm?
Gã lùn thứ hai không nhịn được hỏi.
- Thật là tốt, người ta tìm chính là cậu đây!
An Tâm nhu thuận gật đầu, bởi vì đã từng cùng lưu manh trải qua một lần bị á·m s·át cho nên giờ phút này nàng hoàn toàn bình tĩnh. Hơn nữa đối với hắn nàng rất tin tưởng, trong lòng ngoại trừ có chút khẩn trương còn không chỉ cảm thấy hạnh phúc, điều này làm nàng nhớ đến đêm đó hắn đã không tiếc thân mình thay nàng hứng một viên đ·ạ·n.
Hướng Nhật đưa tay ra xa, thậm chí không thèm nhìn màn hình mà ấn phím trả lời:
olo
Gã lùn thứ hai thấy đồng bọn không giống như đang giả vờ, vội vàng hỏi.
Theo Hướng Nhật thấy, dù sao nàng cũng là bà xã của mình, nghe một chút cũng chẳng sao. Hơn nữa, bởi vì thái độ khẩn trương của cô nàng, hắn càng muốn đoạt lấy cái điện thoai.
Gã lùn thứ nhất cắn răng nói:
Lúc này, gã lùn thứ hai nơm nớp lo sợ nhích lại gần, nhìn sắc mặt tái nhợt của gã, dường như không thể từ nỗi kh·iếp sợ lúc nãy khôi phục lại.
Nghe thấy giọng nói của đồng bọn mình như nhìn thấy quỷ, gã lùn thứ nhất chịu đựng đau đớn quay đầu lại xem, mắt hắn trợn lồi ra:
Nói xong câu cuối cùng, gã lùn thứ nhất sắc mặt đại biến, như sắp gào thét đến nơi, đến bây giờ bả vai của hắn không còn bất kỳ cảm giác nào, điều này làm cho hắn nghĩ tới một hậu quả đáng sợ.
- Vừa rồi mày chuẩn bị làm gì?
- Là mày? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Anh giúp em nghe. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mịa nó, nếu không phải mày nói thằng đó là con "dê béo" thì ông sao lại tự mình động thủ chứ? Con mịa nó... Sau này thông tin đưa cho ông phải rõ ràng một chút!
- Mày nói những lời này là có ý gì, tưởng ông mày nói dối sao?
Gã lùn thứ hai khoa trương kêu lên.
An Tâm lập tức khẩn trương hẳn lên, đang muốn nhìn quanh thì Hướng Nhật một tay ôm lấy nàng thấp giọng nói:
- Phù.
Bề ngoài Hướng Nhật vẫn giả vờ như không có việc gì, lơ đễnh ôm An Tâm chậm rãi đi về phía trước, thật ra hắn đang âm thầm chú ý tới nhất cử nhất động ở phía sau. Có thể thấy được mấy tên đang theo dõi xoay sở cũng tốt, ít nhất hiểu được cách che giấu hành tung.
- Đắc cái rắm! Ông mày không động thủ được.
- A?
Hướng Nhật cũng chú ý tới chuyện phát sinh ở phía sau, nhưng hắn không biết được đó là hai đám người khác nhau, nhìn thấy bọn họ ở cũng một chỗ hắn lầm tưởng nguyên là cùng một bọn. Đang định mượn cơ hội này để cắt đuôi, không may chính lúc này chuông điện thoại của An tiểu thư mình đang ôm trong lòng vang lên.
Người cầm đầu bốn nam nhân cường tráng ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên một tay tóm lấy hắn nhấc lên:
- Ông đây cũng không biết tại làm sao, cảm thấy bả vai bị đụng một cái, sau đó nửa người đều tê rần… Mau, mau giúp tao nhìn bả vai của tao.
- Mao ca, tự anh nhìn đi!
Gã đàn ông lùn thứ hai tiếp lời rồi vội vã rời đi.
Chương 241 : Người ta tìm chính là cậu
- Tao không biết. Nhưng đi khỏi cửa đều có vệ sĩ đi theo, chúng ta tuyệt đối không thể trêu vào! Được rồi, mày nhanh đi thông báo với bọn Minh Tử cùng Tiểu Hắc, "sinh ý" hôm nay không làm nữa, miễn sao đừng đắc tội với vị lão đại này, đến lúc đó chúng ta c·hết như thế nào cũng không biết.
Hướng Nhật không dám xác định người kia cùng đám sâu bọ phía sau có phải cùng một bọn hay không, nhưng có thể khẳng định người đàn ông lùn như không có mắt này tuyệt đối có ý đồ. Cho nên cách làm của Hướng Nhật rất đơn giản, lúc đối phương sắp đụng phải, hắn đã hành động trước một bước, tay trái vỗ nhẹ lên bả vai đối phương, sau đó lợi dụng lúc đối phương còn đang ngây người thì tự nhiên rời đi.
- Được, được, Mao ca.
- Không biết các vị đại ca…
- Là "người yêu" cũ của em thì rất tốt, anh muốn nói cho bọn họ, An Tâm là của anh!
Bởi vì quá đau nhức, gã lùn thứ nhất không dám cử động.
Nhưng An Tâm lại hung hăng trừng mắt với hắn, đưa tay c·ướp về:
- Điện thoại! Điện thoại của em! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ông đây vừa định động thủ, đã bị hắn làm ra như vậy, mịa nó, đau muốn c·hết!
- Dạ.
- Là tên kia.
- Ta… là ta.
Gã lùn thứ hai không trực tiếp trả lời mà bảo đối phương tự mình xem.
- Làm sao vậy? Có sao không?
Mà đúng lúc này, có một người đàn ông lùn từ phía trước chạy tới rất nhanh, sở dĩ điều này khiến cho Hướng Nhật chú ý bởi vì nếu hướng của hắn không thay đổi thì sẽ đâm vào cô nàng họ An bên người mình.
- Anh đừng nghe, để em nghe, chẳng may là …
Nhìn thấy mấy hung thần ác sát đi xa, gã lùn thứ nhất mới thở phào một hơi, trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự cảm thấy đối phương có khả năng g·iết c·hết mình, nghĩ lại cái cảm giác đó lại sợ hãi không thôi. Mình chỉ là một kẻ cầm đầu cái tập đoàn móc túi nho nhỏ, nếu cùng so với xã hội đen chính thức thì giống như là cừu với sói, người ta là sói còn mình là cừu.
- Đừng!
- Không thể nào? Mao ca nói tên tàn phế đeo kính kia sao? Sao lại có thể?
- Mao ca, anh nói đôi nam nữ kia cuối cùng có thân phận gì?
- Này, xin hỏi tìm ai?
Quan sát một lúc, Hướng Nhật phát hiện đối phương không có cử động dị thường nào, vì buộc chúng phải hiện thân, Hướng Nhất không khỏi bước nhanh hơn.
Nghe thấy âm thanh trầm thấp không thể kháng cự của đối phương, người đàn ông lùn thứ nhất giọng nói run rẩy nói.
- Giả vờ không có việc gì, tiếp tục đi.
Gã lùn muốn đụng người kia nổi giận mắng, cũng không muốn nhớ tới động tác vỗ lên bả vai khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Gã lùn thứ nhất thở hổn hển, kinh nghiệm kinh khủng vừa rồi hắn còn chưa kịp tiêu hóa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.